Thấy Thẩm Mặc chỉ hướng đầu mâu về phía Đông Xưởng, Từ Giai thầm thở phào nhẹ nhõm, điều này nói rõ y vẫn có ý giảng hòa. Đối với thái độ này của y, tuy có chút ngoài ý muốn nhưng khi vừa nghĩ lại cũng nằm trong tình lý.
Hắn đưa ra lựa chọn như vậy có thể tránh khỏi dư luận bất lợi, có thể bình yên quá quan, thật ra cũng là hành động sáng suốt, không hổ là hảo đệ tử của ta. Vừa nghĩ thế, Từ các lão vốn hạ quyết tâm xuất huyết nhiều tâm tư lại bắt đầu trở nên linh hoạt, nếu không cần nỗ lực nhiều, còn có thể bình yên quá quan, vậy thì không gì tốt hơn rồi.
Mặc dù vẻ mặt bất biến, nhưng trong giọng nói của Từ Giai đã thân cận hơn nhiều: - Vẫn chưa ăn cơm chứ gì, ở đây cùng ăn một bữa đi.
- Vậy quấy rầy sư tướng rồi.
Thẩm Mặc cũng khôi phục ôn hòa ngày xưa, dường như cái quả quyết lúc nãy chỉ là ngẫu nhiên lộ ra mà thôi.
Thế là hai người đến gian ngoài, trên bàn đã bày sẵn cơm nước, Từ Giai ngồi chủ vị, Thẩm Mặc ngồi ở bên trái châm rượu cho lão sư.
Nhìn vẻ mặt hơi uể oải của y, giữa trán ẩn hiện ưu sắc, cùng với cử chỉ kính cẩn như xưa, trong lòng Từ Giai lại có chút hổ thẹn, đứa học sinh tốt bao nhiêu chứ, nếu như lớn thêm 20 tuổi nữa, mình đâu cần phải phí tâm tính toán như vậy, trực tiếp để hắn tiếp ban là được rồi, đương nhiên cũng chỉ nghĩ thôi, dù hiện tại Thẩm Mặc thực sự tứ lão ngũ thập, Từ Giai cũng sẽ không thay đổi chủ ý.
Hai người trầm mặc ăn cơm, Từ Giai thì đợi Thẩm Mặc nói, Thẩm Mặc lại không lên tiếng, chỉ chậm rãi và cơm.
Ăn được một lúc Từ Giai mới mở miệng trước: - Vụ án Hồ Tôn Hiến, Đô Sát viện khó thoát can hệ, thực sự là càng lúc càng kỳ cục, dám leo cắn lung tung, tùy ý làm bậy, phải trừng trị mới được.
Mặc dù thoạt nhìn Thẩm Mặc cũng không có ý mượn cơ hội chỉnh người khác, nhưng Từ Giai không thể tiện nghi lại khoe mã, dù sao cũng phải cho y một dặn dò. Hiển nhiên, Từ các lão chuẩn bị hi sinh nhân mã của Vương Đình Tướng nhất hệ để mà trấn an lửa giận của y.
Đương nhiên, cũng có thể mượn cơ hội đả kích ý nghĩ của Ngôn quan: - Lão phu thấy hắn nên tự kiểm điểm rồi, để cho Lâm Nhuận và Ứng Long quản viện vụ trước đi.
- Sư tướng anh minh.
Mặc dù Thẩm Mặc có chủ ý khác, chỉ là hy vọng trước tiên ổn định Từ Giai, nhưng mà nếu một chút yêu cầu cũng không có, trái lại sẽ khiến ông ta cảnh giác, y liền giọng trầm thấp nói: - Theo học sinh biết, thật ra là đường đệ Vương Bản Cố của Vương Đình Tướng kia một mực khuyến khích việc này, hắn chỉ vì ân oán ngày xưa nên mới gây ra chuyện, lòng dạ hẹp hòi như vậy, thủ đoạn lại độc ác, tụi này mà không coi chặt sợ sẽ là họa cho lê dân.
- Ừ, có đạo lý, người này cần phải tra rõ. Từ Giai gật đầu, đăm đăm nhìn Thẩm Mặc nói: - Ngươi cảm thấy còn có người nào tham dự vào trong nữa thì cứ nói ra, vi sư nhất định sẽ nghiêm trị không tha.
- Ha ha! Thẩm Mặc lại ha ha, đứng dậy rồi lắc đầu nói: - Căn nguyên của việc này là ân oán ngày xưa giữa Hồ Tôn Hiến và Vương Bản Cố, quan hệ cũng không lớn với người bên ngoài.
Dừng lại một chút y lại thấp giọng nói: - Chỉ là không biết, họ làm sao sai khiến được Đông Xưởng, hai bên không phải là thế bất lưỡng lập sao?
- Ờ. Từ Giai nói: - Chuyện này lão phu sẽ tra cho rõ, cho người một câu trả lời.
- Học sinh không dám. Thẩm Mặc vội vã đứng dậy nói: - Lão sư không cần phí tâm quá, chuyện liên quan đến trong cung thì nên nan đắc hồ đồ(thông minh giả hồ đồ) mới tốt hơn.
- Được được, lão phu tự có chừng mực.
Từ Giai cười ha ha nói. Ý của Thẩm Mặc rất rõ, y muốn Đô Sát viện phụ trách việc này, cũng trách cứ có người đang giở trò, hy vọng ông ta trừng trị thêm.
Yêu cầu đơn giản như vậy đã thấp hơn mong muốn của Từ Giai rất nhiều, tự nhiên ngoài đáp ứng cũng phải nghĩ tâm tư chân thực của y. Từ Giai biết, nhẫn thường nhân không thể nhẫn, tất có toan tính phi tường, ví dụ tốt nhất chính là mình. . . Hôm nay mình giống như Nghiêm Tung hôm qua, hôm nay Thẩm Mặc giống như mình hôm qua, chỉ cần người trước còn một ngày, người sau sẽ không có hy vọng thắng, cho nên không tranh từng chút làm gì, cẩn tuân giáo huấn của Thái tổ hoàng đế, xây tường cho cao, trữ lương cho nhiều, hoãn xưng vương, mới là lựa chọn chính xác nhất.
Chỉ là muốn dùng chiêu số của ta để đánh bại vi sư thì sao có khả năng chứ? Sách lược của ngươi ta thấy rõ, sẽ không cho ngươi cơ hội này đâu!
Lão phu sẽ không giống như Nghiêm Tung hoa mắt ù tai còn không đi lại được, lão phu nhiều nhất đợi đến 70 thì sẽ lui về. Đến lúc đó người nối nghiệp của ta cũng trở nên thành thục rồi, bố trí cũng đã kiên cố, cho dù trở lại quê nhà Tùng Giang thì Đại Minh triều này vẫn không ai dám đụng đến một sợi tóc gáy của ta! Chuyết Ngôn a Chuyết Ngôn, không phải là ngươi không ưu tú, chỉ là có vi sư ở đây thì sẽ không có ngày cho ngươi xuất đầu đâu. . .
***
Đương nhiên những ý nghĩ âm u này phải chôn sâu tận đáy lòng, đối với đứa học sinh hiểu chuyện như vậy Từ Giai vẫn phải trấn an một phen. Ông ta khẽ vỗ mu bàn tay của y, ôn hòa nói: - Có đứa học sinh tốt như ngươi, lão sư hết sức vui mừng.
- Không phải là quá khen. - Từ Giai xua tay nói: - Trên đời này, có đôi khi đệ tử còn hoàn hảo hơn nhi tử. Việc Nam Kinh ngươi xử lý rất tốt, được sĩ lâm khen ngợi rất nhiều, lão sư cũng được thơm lây.
- Học sinh chẳng qua ỷ vào có lão sư làm chỗ dựa, bạo gan ôm việc thôi mà.
Thẩm Mặc cảm thấy buồn nôn, nhưng nếu đã nói đến loại chuyện không dinh dưỡng này thì hoàn toàn không cần hại não quá.
- Không thể nói vậy được. - Từ Giai nghiêm mặt nói: - Đông Nam miếu lớn Bồ Tát nhiều, đám đại gia tộc cành nhiều lá rậm, cũng chỉ có Chuyết Ngôn ngươi mới trấn trụ được đám mắt cao hơn đầu đó thôi.
- Học sinh chẳng qua là cáo mượn oai hùm, không có lão sư ở kinh thành tọa trấn, học sinh sao mà làm được.
Thẩm Mặc không khỏi thất kinh, lão nhân này cứ nịnh bợ ta, khẳng định không có chuyện tốt. Nhưng chợt thầm cười khổ, ta thật là bị hãm hại đến sợ luôn, đã chuẩn bị làm vậy rồi thì còn có cái gì mà kinh hãi.
- Khiêm tốn quá phận chính là kiêu ngạo, trong số đệ tử của ta cũng chỉ có ngươi mới gánh được trọng trách nhất. Thoáng dừng lại, Từ Giai mới nói: - Nhưng lần này ngươi có phần hành động theo cảm tình rồi.
Rồi thấm thía nói: - Cho dù có sốt ruột cũng cũng không nên vừa về lại đi diện thánh ngay, hiện tại nội đình ngoại triều đã thế như nước lửa, lục khoa không biết có bao nhiêu cặp mắt đang để ý, đây không phải là gây thù chuốc oán cho mình hay sao? Dù cho về nội các trước rồi mới đi gặp hoàng thượng cũng phải tốt hơn nhiều.
- Sư tướng vừa nói vậy, học sinh thật đã khinh suất rồi. - Thẩm Mặc tự trách.
- Việc này ta sẽ bảo Thạch Lộc qua phân giải, nói ngươi là vì đi cáo trạng Đông Xưởng, muốn những người đó không nói huyên thuyên là được. - Từ Giai ra vẻ hiền từ nói: - Hôm nay thời gian không còn sớm, ngươi về trước nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó lão phu sẽ tìm ngươi nói chuyện.
Hình như lại có "nhiệm vụ lớn" muốn giao cho y.
- Làm phiền sư tướng rồi. - Thẩm Mặc liền đứng dậy thi lễ rồi rời khỏi trị phòng thủ phụ.
Nhìn bóng lưng y đi khỏi, vẻ mặt Từ Giai dần dần trở nên âm trầm, ông ta muốn bắt đám người Vương Đình Tướng để trút giận cho Thẩm Mặc kỳ thật không phải là hảo tâm gì, cơ bản là muốn gài mâu thuẫn giữa y và Khoa đạo, chỉ cần lửa cháy đổ thêm dầu thì màn tuồng đánh đuổi Cao Củng đi sẽ có thể được trình diễn rồi.
Chỉ là có cần phải bắt đầu ngay hay không thì Từ Giai vẫn còn đang do dự, bởi vì lợi dụng Ngôn quan đấu tranh thì phải nói đến đại nghĩa danh phận, quan thanh của Thẩm Mặc rất tốt, trong Khoa đạo quả thực cũng có một đám đảng đồ, nếu muốn liều mạng, sợ là giết địch 1000 thì mình cũng tổn hại 800, khó khăn hơn so với Cao Củng kia. Tuy nhiên lần này có chỗ tốt là mình không cần phải tự đứng ra, cũng không cần lo lắng bị chỉ trích, chỉ thêm vài tên Ngôn quan, còn có thể làm cho thế giới thanh tĩnh không ít.
Tuy nhiên ông ta cũng không vội, bởi vì có rất nhiều người càng vội hơn, ông ta đang chờ họ tới cầu mình nên sẽ không chủ động đi gánh nỗi oan ức này.
Rời khỏi chỗ Từ Giai, Thẩm Mặc nói mấy câu với Trần Dĩ Cần rồi rời khỏi nội các đi về nhà.
Chỉ nói vài câu với Thẩm Mặc, Trần Dĩ Cần hoàn toàn không cảm giác được chút tâm tình tiêu cực nào, hình như vừa mới bị tính toán trí mạng là người khác, không có chút quan hệ nào với y vậy. Trần Dĩ Cần biết Thẩm Mặc nếu có thể sớm hồi kinh thì nói rõ y biết rõ tình cảnh của mình. Nhưng mà sau khi khiến mọi người trở tay không kịp, thoát khỏi nguy hiểm trước mắt thì y lại ngừng công kích, hình như đã vừa lòng rồi vậy.
- Ài.
Trần Dĩ Cần thầm than một tiếng, cũng ít nhiều có thể lý giải ý nghĩ của y, dù sao đối với Thẩm Mặc thì không quản có lý do thế nào, trở mặt thành thù với đồng môn, gánh ác danh phản thầy đều là cái được không bù đắp đủ cái mất. Chỉ là nếu cứ vậy họ sẽ càng kiêu ngạo, sợ cuộc sống sau này của ngươi cũng rất chật vật. Dự kiến được tao ngộ của Thẩm Mặc, Trần Dĩ Cần không khỏi mọc lên cảm giác đồng bệnh tương liên. Lúc ban đầu khi hắn nhập các vốn cũng là thoả thuê mãn nguyện, rất mong đợi có thể đại triển hoành đồ, không phụ bình sinh sở học. Nhưng mà thời vận không tốt, chỗ dựa vững chắc của mình là Cao Củng bị bại bởi thủ phụ Từ Giai. Ngay sau đó Quách Phác cũng buồn bã về vườn. Kết quả nội các trở thành thiên hạ của thầy trò Từ Giai, mình hoàn toành trở thành người ngoài.
Mặc dù biểu hiện ra thầy trò họ đều coi như khách khí với mình, nhưng người có uống nước mới tự biết ấm lạnh. Trần Dĩ Cần biết, ngoại trừ Thẩm Mặc, còn lại mọi người đều hy vọng mình thức thời mà biến đi, trực tiếp nhất là đợi ở nhà đừng đến nữa, làm một các lão ngồi không là tốt nhất. Thời gian sau quả thật Trần Dĩ Cần có hơi tâm ý nguội lạnh, hắn vài lần thượng sớ cáo ốm, hy vọng trí sĩ, nhưng đều bị hoàng đế tha thiết giữ lại. Mặc dù nhất thời không đi được, nhưng hắn đã không còn lưu luyến với việc giao y nội các như người người mong ước nữa. Trong lòng liền hạ quyết tâm: "Lần trước việc của Cao các lão ta vì tiền độ mới tự bảo vệ mình, không lên tiếng, hiện tại nghĩ lại mới thấy hối hận. Lần này nếu họ còn muốn bức Thẩm Giang Nam trở lại, ta sẽ bất cứ giá nào. Dù sao sớm muộn cũng đi, thôi thì cùng y cùng nhau tiến thối, cho dù không có tác dụng gì thì cũng không để đám con rùa kia muốn làm gì thì làm!"
Bên kia Trần Dĩ Cần còn đang lo lắng thay y, bên này Thẩm Mặc về đến nhà thì lại hưởng thụ niềm vui gia đình mà như người không có việc gì.
Hết ôm lại hôn mấy đứa trẻ, còn hỏi biểu hiện của lão đại và lão nhị tại Quốc Tử Giám có bị người khác khi dễ hay không.
Còn chưa đến thời gian tan học nên Thẩm Chí Khanh và Ân Sĩ Khanh đều không có ở nhà, nhưng cũng tiện cho Nhược Hạm cáo trạng. Nàng tuy dễ nóng nhưng bị hai đứa ma tinh làm cho xì hết cả hơi, cáo trạng cũng không mang theo chút khói lửa: - Tụi nó không khi dễ người khác thì đã cảm ơn trời đất rồi, ai dám khi dễ tụi nó?
- Trẻ con mới mười mấy tuổi làm gì có bản lĩnh lớn thế được? - Thẩm Mặc mỉm cười nói.
- Cũng không nhìn là con trai ai... Nhược Hạm khẽ xoa huyệt Thái Dương nói: - Hai đứa nó vừa vào học, ỷ học được mấy công phu mèo ba chân của Lý tiên sinh, lại có người cha tể tướng, đảo mắt đã thành trùm Quảng Nghiệp đường, dẫn nhóm học sinh múa thương múa bổng, giả thần giả quỷ, giáo sư thấy tụi nó như hồ đồ thì tức giận đến phẫn nộ, nhưng có Từ Văn Trường che chở, cũng chỉ thúc thủ vô sách.
- Không gây ra đại họa gì chứ? - Thẩm Mặc lo sợ nói.
- Không biết ở trong mắt lão gia cái gì mới xem là đại họa? - Nhược Hạm chán nản nói: - Nói việc gần đây nhất vậy. Cuối tháng trước, tụi nó dẫn bạn học đi hội chùa mua thuốc đại lực của mười mấy nhà, sau đó ném hết vào hồ sen trong Quốc Tử Giám, làm hại cá bên trong cứ như châu chấu nhảy loạn trên mặt nước, đuổi theo cắn đuôi nhau, cả cái ao như muốn nổ tung, loạn hết cả một ngày. . . Cuối cùng chỉ đền tiền cá và ba ba cho người ta cũng hết 500 lượng bạc.
- Chúng nó muốn làm gì vậy? - Thẩm Mặc có chút choáng váng nói.
- Nói là muốn nhìn 'Cá chép vượt long môn' . - Nhược Hạm vô lực lắc đầu nói: - Nếu lão gia không quản thì hai đứa nó chắc làm thủng cả trời mất.
- Quản chứ. - Thẩm Mặc nặng nề gật đầu, giao bảo nhi trong lòng cho nha hoàn rồi đứng dậy nói: - Lúc này ta đang rảnh rỗi, sẽ quản giáo hai thằng nhóc nghịch ngợm này.
- Thế nào?
Nhược Hạm huệ chất lan tâm, biết trượng phu đã đến vị trí như hôm nay, dù cho trở lại kinh thành cũng sẽ sự vụ bận rộn, mặc dù nàng luôn trông ngóng y có thể rảnh rỗi, nhưng lúc này y đột nhiên 'rảnh rỗi' lại làm cho nàng cảm thấy lo lắng: - Lão gia muốn nghỉ ở nhà mấy ngày à?
- Nói chưa chính xác. - Thẩm Mặc đột nhiên bực dọc vung tay nói: - Việc quan trường nàng không nên hỏi.
- Không hỏi thì không hỏi.
Giờ thì Nhược Hạm càng xác định rồi, quả thật sắp có đại sự xảy ra.
***
Ăn cơm tới với người nhà xong thì trời đã tối nhem, Thẩm Mặc nói đến tiền viện, cũng không cho ai đi theo, tự tay cầm theo một đèn lồng đi ra ngoài. Ra khỏi chính ốc, y cũng không vội vã đi ra ngoài, mà bước đi chậm rãi trong đình viện đầy ánh trăng, hình như đang do dự cái gì, lại hình như rất khó để đối mặt với ai đó.
Con người y mặc dù nguội như nước, nhưng trong nội tâm kỳ thật rất quả đoán, rất ít khi dài dòng, hiện tại y lại biểu hiện do dự như vậy thì quả thật rất hiếm thấy.
Bất tri bất giác, y vẫn đi ra khỏi Nguyệt môn động, thấy bóng người dưới đèn trong thư phòng, y không khỏi thầm thở dài một tiếng, cuối cùng đứng im đó, không biết đi vào hay là quay lại.
Trong thư phòng, Vương Dần đang đọc sách bên chậu than, Thẩm Minh Thần cầm que cởi đang gẩy than trong bồn, thỉnh thoảng khêu ngọn lửa bùng cháy tán loạn.
- Ngươi động kinh à? - Vương Dần cầm quyển sách gõ lên vai Thẩm Minh Thần một cái: - Sao người ta đọc sách được?
- Đến lúc nào rồi mà đại nhân còn bình tĩnh thế? - Thẩm Minh Thần cười khổ nói: - Thập Nhạc công của ta, đây là số phận của trước sau hai vị chủ công đấy.
- Luyện đắc thân hình thị hạc hình, thiên chu tùng hạ lưỡng hàm kinh. Ngã lai vấn đạo vô dư thoại, vân tại thanh thiên thủy tại bình. - Vương Dần lo lắng nói: - Đây là [Đạo Thi] của Lý Cao Đường triều, ta thích nhất là câu cuối cùng 'Vân tại thanh thiên thủy tại bình' .
(Luyện được thân hình như thân hạc, Dưới ngà gốc tùng hai hòm kinh. Tôi đến hỏi đạo ngài chỉ nói, Mây tại trời xanh nước tại bình.)
- Vân tại thanh thiên thủy tại bình? - Thẩm Minh Thần nói: - Ai là mây, ai lại là nước?
- Bầu trời chính là mây. - Vương Dần thản nhiên nói: - Trong bình chính là nước.
- Ý gì? - Thẩm Minh Thần nhíu mày nói: - Lẽ nào vì bảo đảm mây ở trên trời thì sẽ không quản nước trong bình sao?
- Câu Chương, người thông minh như ngươi, không thể không đoán được Quân Phòng đi làm cái gì rồi chứ? - Vương Dần nhỏ nhẹ nói.
- Đó là hắn chỉ dự phòng vạn nhất thôi. - Thẩm Minh Thần sắc mặt khó coi: - Hắn vẫn phải nghe đại nhân!
Rồi mặt hắn hiện vẻ không đành lòng: - Thập Nhạc công, ngươi ta nhiều năm hiệu lực dưới trướng của đại soái, hắn cũng thủy chung đối xử tốt với chúng ta, mặc dù cuối cùng buồn bã chia tay, nhưng phần tình cảm đó là thật.
Vương Dần gật đầu, không nói gì.
- Chúng ta nên cố gắng khuyên đại nhân đi. - Thẩm Minh Thần hạ giọng nói: - Trước tiên phải qua được lần này, dù sao cũng phải bảo vệ tính mệnh của đại soái.
Vương Dần không trả lời hắn mà chỉ thản nhiên hỏi: - Vì sao bây giờ đại nhân còn chưa tới?
- Thân thiết với vợ con đó mà, dù sao cũng phải ăn một bữa cơm đoàn viên rồi mới tới chứ. - Thẩm Minh Thần như không có việc gì nói.
- Lừa mình dối người. - Vương Dần hừ lạnh một tiếng nói: - Lần nào đại nhân trở về mà không phải là tới đây trước? Huống chi vào thời khắc khẩn trương lúc này, đại nhân đâu phải rời nhà một năm nửa năm gì đâu.
- Ngươi là nói, đại nhân đã có quyết đoán? - Hơi thở của Thẩm Minh Thần đã trở nên gấp gáp.
- Nếu không phải thì đâu thể kề cà không dám đối mặt với chúng ta. - Vương Dần chậm rãi nói.
- Không thể nào, đại nhân trạch tâm nhân hậu, rất nặng tình nghĩa! - Thẩm Minh Thần sắc mặt kịch biến.
- Ta thấy ngươi mụ cả đầu rồi đấy! - Vương Dần lớn tiếng cắt đứt lời hắn: - Ngươi là một văn nhân không quan trọng mọi thứ, đương nhiên có thể nói chuyện tình nghĩa, nhưng đại nhân là làm đại sự! Ngươi muốn đại nhân làm Tống Tương Công sao? !
- Ta. . . Thẩm Minh Thần toát mồ hôi: - Lẽ nào. . . đại soái thật sẽ bị chúng ta. . .
- Câm miệng! - Vương Dần đanh mặt lại: - Ngươi ta thân là mưu sĩ, chức trách là bài ưu giải nạn cho chủ công, mà không phải tăng thêm nan đề cho hắn, nếu ngươi lại quên thân phận của mình nữa thì đừng trách ta trở mặt!
- Ừh. . . Thẩm Minh Thần tái mặt nói: - Ta biết rồi.
- Đi, đi mời đại nhân qua đây. - Vương Dần trầm giọng nói: - Biết rõ chủ công khó xử, làm thần hạ lại còn giả vờ không hiểu, đây là tội lỗi.
Thẩm Minh Thần gật đầu, vừa muốn đứng dậy mặc quần áo thì cửa thư phòng bị đẩy ra, Thẩm Mặc phủ trên người một tầng ánh trăng bạc đi vào.
Hai người vừa đối diện, thoạt đầu Thẩm Minh Thần có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền bất khuất trừng mắt, thấp giọng nói mỗi chữ mỗi câu: - Ta muốn một lý do. . .
- Có thể.
Thẩm Mặc gật đầu rồi đi tới bên cạnh bàn viết hai chữ, để Thẩm Minh Thần nhìn thoáng qua rồi không chút do dự ném vào chậu than.
Thẩm Minh Thần trừng mắt nhìn hai chữ đảo mắt đẵ bị ngón lửa nuốt trọn, hóa thành tro tàn. Bên tai vang lên giọng nói của Thẩm Mặc: - Lần này, có ta không có hắn, có hắn không có ta.
Thẩm Minh Thần kinh ngạc nói không ra lời.
***
Sơn Đông, ven hồ Vi Sơn, Hạ trấn.
Lăng Vân Dực có vẻ uể oải ngồi trên kháng uống rượu buồn với tên Ngự sử tuần án Sơn Đông.
- Trên đời thật là có người làm bằng sắt. Tên ngự sử còn khó coi hơn Lăng Vân Dực, hai mắt thâm quầng, râu ria xồm xàm: - Ba ngày này, mỗi lần ta nhìn, hắn đều tàn tạ hơn.
Rồi hắn không khỏi rùng mình: - Mấy thủ đoạn tổn hại âm đức của Đông Xưởng nhìn thôi cũng đủ hãi rồi, cũng không biết sao hắn cầm cự được.
- Đã khai chưa? - Lăng Vân Dực nhìn tên thanh niên không biết nặng nhẹ đó, buồn bã nói: - Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.
- Không có. . . Tên ngự sử chán nản lắc đầu nói: - Nếu khai thì đã sớm khai rồi, hiện tại trên người hắn không còn miếng thịt lành nào nữa, ta thấy sẽ không khai đâu.
Rồi hắn căm giận nói: - Vạn trung thừa cả tin đám phiên tử đó nói, cái gì chưa từng có người cạy miệng không ra, hiện tại dùng hết các trò rồi mà chưa hỏi ra một câu hữu dụng nào!
Nói xong hắn giơ ly uống cạn rượu, phiền muộn nói: - Cũng không biết mặt trên nghĩ thế nào lại để chúng ta dính dáng với Đông Xưởng? Ta thấy lần này ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo rồi.
'Sớm biết như vậy, lúc trước đừng có làm?' Lăng Vân Dực thầm khinh bỉ, hắn chịu ủy thác của người khác nên mới cung cấp nơi thẩm vấn lần này, thoạt đầu còn bởi vì liên kết với các quý đồng niên trong kinh mà đắc chí. Nhưng khi hắn biết người của Đông Xưởng cũng dính dáng vào thì hắn bắt đầu hối hận, chuyện này nếu như không ai biết thì cũng không việc gì. Nhưng trên đời nào có bức tường không lọt gió, vạn nhất bị lộ ra ngoài, mình có thể cái được không bù đắp đủ cái mất rồi.
Tuy nhiên hắn cũng biết lúc này nói cái gì cũng đã muộn, chỉ có nhanh chóng tiễn đám ôn thần đó đi thì mình mới có thể được giải thoát, hắn chậm rãi nói: - Văn Minh, người của Đông Xưởng nói cái gì?
- Đang đầu đó nói nếu đêm nay còn chưa hỏi ra, sáng mai sẽ đưa đi. - Tên Ngự sử tự Văn Minh thở dài nói: - Nhưng chà đạp người ta thành như vậy rồi thì sao mà đưa đi kinh thành?
- Lão đệ, đây là ngươi đa sự rồi. - Lăng Vân Dực thở phào, nhìn vẻ mặt ngây thơ của hắn không khỏi lắc đầu nói: - Ngươi là tuần án Sơn Đông, người đã ra khỏi Sơn Đông thì đừng quản việc sống chết của hắn làm gì, cứ thắp hương tự cầu phúc đi.
- Ý lão ca là gì? - Văn Minh đương nhiên không ngu ngốc, nghe vậy thầm cả kinh: - Lẽ nào lão ca vẫn không xem trọng lần này?
- Nếu từ đầu ta đã không xem trọng thì có thể đáp ứng cho các ngươi làm ở chỗ này sao? - Lăng Vân Dực nhổ toẹt một cái: - Nhưng ba ngày liền không có kết quả gì, còn làm cho người ta tàn tạ... Nếu như vị trong kinh che đậy được thì cũng không sao, chỉ cách chức thôi, nói hắn trốn đi, uống nước lạnh, bệnh tự ngược gì đó, tùy tiện tìm một lý do thì có thể qua lu lấp cho qua. Nhưng vạn nhất không che được thì sẽ là hai con khỉ ta và ngươi gánh tội thay.
- Không thể đâu? Vị kia ngay cả Đông Xưởng cũng điều động được. - Văn Minh cố nuốt nước bọt nói.
- Nếu hắn nắm chắc thì sẽ không làm xáo trộn Đông Xưởng đâu. . . Lăng Vân Dực cười lạnh nói: - Cam chịu sai lầm này chỉ có thể rõ minh đối thủ của hắn càng mạnh!
Rồi than thở một tiếng nói: - Nếu có thể hỏi ra khẩu cung thì được rồi, nhưng hiện tại không có thu hoạch gì. Ta thấy khó mà xong việc.
- Vậy, ta nên làm thế nào đây? - Văn Minh hoảng loạn: - Xin lão ca chỉ dạy ta.
- Trấn định. - Lăng Vân Dực nhỏ nhẹ nói: - Quan trên có mệnh, kẻ làm hạ quan chúng ta chỉ có thể y mệnh hành sự, cái lý này đi đến đâu cũng đứng được.
Thoáng dừng lại hắn nói tiếp: - Then chốt là, ngươi có thể đưa ra thứ chứng minh là mình chỉ y mệnh hành sự hay không?
". . ."
Văn Minh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: - Có thể, lúc trước Vạn trung thừa đến Tế Nam tìm ta, có cầm lệnh của tổng hiến đại nhân, muốn ta phối hợp thẩm án, cho nên ta mới đi theo tới đây. Tổng hiến(biệt xưng của Đô Sát viện tả Đô ngự sử)
- Đây là chứng cứ tốt! - Lăng Vân Dực hai mắt tỏa sáng: - Đưa cho ta xem đi!
- Đang ở chỗ Vạn trung thừa. - Văn Minh nói: - Cho ta nhìn cái liền thu ngay rồi.
- Nhanh đi tìm đi! - Lăng Vân Dực biểu hiện ra còn sốt ruột hơn cả Văn Minh, hắn hơi cúi người ra trước nói: - Để tránh đêm dài nhiều mộng!
- Lẽ nào. - Nhìn hắn như vậy, Văn Minh có chút khó hiểu: - Cái đó cũng rất quan trọng với lão ca?
- Ha ha, huynh đệ, vạn nhất có việc thì lão ca cũng phải dựa vào thứ đó của ngươi để giải nạn đấy. - Lăng Vân Dực gật đầu, hạ giọng nói: - Đến lúc đó chúng ta một mực chắc chắn đều là Vạn trung thừa kia ỷ vào lệnh áp chế, chúng ta mới đành phải phối hợp. . . Sau đó nói ra đầu đuôi gốc ngọn chuyện hắn làm, chí ít cũng lập công chuộc tội, không đến mức phải ôm hết tội vào người.
- Được. Văn Minh tái mặt nói: - Nhưng thật sự gay go như vậy sao?
- Ai biết được? Cứ tính đến tình huống xấu nhất đi. - Lăng Vân Dực gượng cười nói: - Huynh đệ, vì sao xuất sĩ lại gọi là chịu tội quan trường? Hiện tại ngươi biết rõ rồi chứ?
- Giờ ta sẽ trở lại tìm xem! - Văn Minh triệt để tin rồi, đứng dậy nói: - Nhưng, nếu hắn phát giác thì làm sao?
- Mang tới cho ta giữ. - Lăng Vân Dực cười nói: - Hắn dám tới lục soát phòng của ta sao?
- Cũng được. - Văn Minh không chần chừ nữa, liền xuống giường, mặc áo khoác, đội nón da, rồi nói với Lăng Vân Dực: - Ta đi đây.
Lăng Vân Dực gật đầu, Văn Minh liền vén rèm đi ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]