Đứng trước Hoàng Cực môn cao lớn trang nghiêm, Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn vầng thái dương trên vòm trời tỏa ánh sáng vạn trượng chói mắt.
Bên tai y còn vang vọng lời nói của Thẩm Minh Thần khi vào thành:
- Đại nhân, ngài phải suy nghĩ thận trọng, làm vậy sẽ trả giá quá lớn, kiên trì cho tới nay chẳng phải uổng phí tất cả rồi?
- Nhưng đối thủ lần này quá mạnh, thiên thời địa lợi nhân hoà, hữu tâm tính vô tâm, ta cứ theo quy củ với họ nữa thì cũng chỉ có thể bị đuổi ra khỏi nội các thôi. . .
Trong thùng xe an tĩnh là giọng hết sức uể oải của Thẩm Mặc.
- Lui một bước, có lúc trời cao biển rộng.
Thẩm Minh Thần biết rõ lý niệm của Thẩm Mặc, càng biết phản bội lý niệm của mình là nỗi đau đớn thế nào.
- Không, sẽ chỉ từng bước bị quản chế, hầu như không có khả năng nhập các nữa. - Thẩm Mặc chán nản lắc đầu: - Huống hồ Đông Nam hiện nay thoạt nhìn như rực rỡ, bừng bừng sinh cơ, nhưng thực tế còn rất non nớt, không có một gốc cây đại thụ che gió cản mưa là sẽ không chịu nổi gió táp mưa sa.
Rồi y gượng cười nói với Thẩm Minh Thần:
- Lần này ta không thể thua, bất kể phải trá giá thế nào.
- Hình như đại nhân đã thay đổi. - Thẩm Minh Thần thấp giọng nói.
- Câu Chương, trước đây hai ta đều quá ngây thơ, nhị vị Dần tiên sinh nói đúng. - Thẩm Mặc nhìn hắn thật sâu, giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063346/chuong-808-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.