Từ Dưỡng Chính lên tiếng:
- Hay chúng ta phát đồ? Huynh vừa rồi chẳng nói mấy thứ kia nhiều lắm sao? Chọn luôn cái gì đáng tiền hạ giá tính bằng lương là được.
- Ý kiến hay vừa giảm tồn kho, lại giải quyết được lương bổng, đúng là vẹn toàn. Thì ra huynh có chủ ý sẵn, vừa rồi còn làm người ta hồi hộp.
- Cùng đường mà thôi, nếu không dùng cách này người ta chửi cho thối mặt.
Từ Dưỡng Chính lắc đầu.
Trương Cư Chính nghĩ cũng phải, chuyện này chấp hành thế nào cũng có trở ngại. Biến bạc thành một đống thứ chẳng ăn được, dùng không hợp, sẽ có bao nhiêu quan viên bất mãn? Huống hồ nếu bán quy mô lớn, sẽ khiến đồ mất giá, tiêu thụ đình trệ, nếu không đổi sang được tiền, người ta chửi hộ bộ chết thôi.
Càng nghĩ càng thấy rắc rối, Trương Cư Chính nghĩ cách khác:
- Vay tạm tiền trang thì sao?
- Tuyệt đối không được.
Từ Dưỡng Chính lắc đầu ngay:
- Đừng thấy đám quan viên đó chỉ cần tiền không cần thể diện, nhưng nếu biết lương bổng vay từ chỗ thương nhân, sẽ cảm thấy mình bị sỉ nhục, càng chửi chúng ta khó nghe hơn.
- Không cho bọn họ biết là xong chứ gì?
Từ Dưỡng Chính vẫn lắc đầu:
- Làm gì có bức tường nào không lọt gió, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
- Vậy thì nợ.
Thế này cũng không được, thế kia cũng chẳng xong, Trương Cư Chính nổi cáu.
- Huynh vừa nắm hộ bộ đã nợ tiền quan viên, người ta sẽ nhìn vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063300/chuong-784-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.