Đang lúc nói chuyện nhìn thấy hơn trăm người Mông Cổ đắc ý tới ngoài thành, hẳn là sứ đoàn muốn xưng cống.
- Ngươi tiếp chuyện bọn chúng.
Thẩm Mặc chẳng muốn lãng phí thời gian.
Niên Vĩnh Khang xoa tay:
- Đại nhân yên tâm, bọn chúng vào thành là thành ba ba trong giọ ngay.
- Vừa phải thôi, đừng làm chúng chết, còn dùng đấy.
Niên Vĩnh Khang cười hăng hắc:
- Các huynh đệ sẽ chiêu đãi chúng cẩn thận.
Thẩm Mặc gật đầu không nói nữa, ánh mắt hướng về phía tây nam, nơi đó là chiến trường chính lần này, dù thắng lợi nắm chắc trong tay, nhưng chưa tới thời khắc cuối cùng, ai có thể không lo cho được.
Trên tường thành quan binh cảnh giác cao độ, nhưng không ai dám phát ra tiếng động sợ quấy nhiễu đốc sư đại nhân.
Có tiếng bước chân thình thịch truyền tới, không cần nhìn cũng biết là Hồ Dũng, hắn hớn hở tới bên cạnh Thẩm Mặc nói:
- Đại nhân, ăn bữa cơm là gục hết rồi ... Đám Mông Cổ này tính cảnh giác quá kém.
- Đó là bởi bọn chúng tưởng không có gì phải sợ hãi.
Thẩm Mặc xem đồng hồ, đã 12 giờ trưa rồi, y thở dài:
- Chỉ e Yêm Đáp đã biết đám nhi tử của hắn trúng phải phục kích.
Đó là nguyên nhân Thẩm Mặc mạo hiểm vội vàng đổi tù binh trở về.
Hồ Dũng quan tâm hỏi:
- Vậy Lý Thành Lương há chẳng phải nguy hiểm sao...
- Đúng thế, hiển nhiên hắn từ khác quý thành tù phạm rồi.
Chẳng hiểu Thẩm Mặc có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063297/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.