Vạn Toàn thành, đốc soái phủ lâm thời.
Cuối cùng cũng bỏ được bộ giáp chết tiệt kia xuống, Thẩm Mặc thay thường phục của mình, nằm trên ghế dài, xoa xoa cái cổ tê dại, nói với Hồ Dũng:
- Cho mấy nữ tử kia về đi...
- Đây là tâm ý của quan viên địa phương.
Hồ Dũng nháy nháy mắt:
- Cũng chẳng có ý gì, chỉ đơn giản để xoa bóp giúp đại nhân, nghe nói thủ pháp rất tốt.
- Nếu như cho bọn họ vào, ta rớt vàng ra quần mất, nói cũng lắp bắp nữa.
Thẩm Mặc cười mắng, giọng nói nhỏ xuống:
- Ngươi hãy nói cho người dưới được rõ, lần này vì ta cương quyết ra mặt, nên đã đắc tội với Sơn Tây bang, bọn chúng chỉ mong tìm được cơ hội gán cho ta cái tội danh ở chiến trường còn đi chơi gái, là có thể cho ta tù mọt gông. Chuyện này phải nắm rõ ràng, đừng để chúng gây sự với bản quan.
- Vậy... để bọn họ trở về vậy.
Hồ Dũng đau lòng nói.
- Lăn sang một bên đi...
Thẩm Mặc đá hắn một cước, cười với Niên Vĩnh Khang:
- Chê cười rồi.
- Hồ huynh đệ thật biết nông sâu.
Niên Vĩnh Khang cười nói:
- Chúng ta đã đem tin tức giả truyền ra, đám người Yêm Đáp hẳn là sẽ tin tưởng.
- Không tin cũng chẳng sao.
Thẩm Mặc xoa tay, dịch người tới gần chậu than nói:
- Người Mông Cổ đối với việc công thành bẩm sinh sợ hãi, chỉ là thừa dịp Thạch Châu không kịp trở tay mới chiếm được một thành, vì vậy đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063296/chuong-781-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.