Ngô thái giám lại hưng phấn:
- Nhốt hết bọn chúng vào ngục, nô tài có cách cho bọn chúng khai ra.
Hắn thấy Hoàng Cẩm và Mã Toàn bị trấn áp, nên muốn thừa cơ ngoi lên, lúc nào cũng như con gà chọi.
- Ngu xuẩn.
Gia Tĩnh đế lạnh lùng nói:
- Không thấy chúng đang hăng máu đấu với trẫm sao? Không đánh tan tinh thần, bọn chúng vĩnh viễn không phục... Trừ khi bắt hết bọn chúng.
- Vậy thì bắt hết lại.
- Ngươi quản giang sơn cho trẫm nhé?
Gia Tĩnh đế trừng mắt lên.
Ngô thái giám rất muốn nói "vâng", tiếc là hắn chưa ngu tới mức đó.
- Ngươi bớt nói đi.
Mã Toàn thấy họ Ngô toàn làm trò hề, lên tiếng:
- Không có cách gì thì đừng lên tiếng.
- Vậy Mã công công có à?
- Ta .. Cũng không có.
Mã Toàn rụt cổ lại:
- Nhưng chắc chắn chủ nhân có, chúng ta đợi nghe là được.
Nhìn đám nô tài ăn hại, Gia Tĩnh đế hối hận, xưa nay ông ta cho rằng một mình có thể chống lại quần thần, thêm vào thái giám triều trước gây chuyện thái quá, nên luôn đám áp bọn chúng, cố gắng chọn kẻ ngu xuẩn hầu hạ bên người.
Nhất là sau khi xảy ra chuyện Trần Hồng, càng đuổi những tên thái giám giảo hoạt ra khỏi cung.
Khi ông ta già, hồ già không trấn áp được bầy sói nữa, cần người giúp đỡ, mới phát hiện ra bên cạnh chỉ toàn là thứ ngu xuẩn.
Nhưng trên đời không bán thuốc hối hận, Gia Tĩnh đế đánh tự lực cánh sinh, Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063258/chuong-763-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.