Nghe thế Ngô thái giám tức giận muốn xỉu, hoàng thượng có hận Hải Thụy tới đâu cũng không thể nói rõ dùng hình.
Nói ra cũng thú vị, quan viên bình thường dân thư chửi mắng thượng thư các lão bị Gia Tĩnh đế cho ăn đòn cả rồi, Hải Thụy chỉ thẳng mặt vua chửi lại không thể công khai đình trượng hắn.
Ngô thái giám cũng biết lý này, sao dám ngu ngốc đi xin thánh chỉ.
Hỏi đi hỏi lại cứ quanh quẩn chỗ cũ, lâm vào bế tắc. Lúc này trời đã tối, Từ Giai nói:
- Không còn sớm nữa, hoàng thượng đang đợi, chúng ta tới đây thôi, ngày khác hãy thẩm vấn.
Các quan viên vội đứng dậy hành lễ, dọn đồ, chỉ sợ họ Ngô sinh sự thêm.
Thực ra Ngô thái giám biết hỏi nữa cũng không ăn thua rồi, nhưng hôm nay hắn bị đầy bụng tức, dậm chân the thé nói:
- Thánh ý tra tận gốc vụ án này, phải đào thật sâu, moi hết thứ ẩn giấu bên trong ra.
Nói xong nhìn Hải Thụy đầy thù hận bỏ đi.
Cẩm Y vệ chỉ huy sứ Chu Đại lúc này mới dụi mắt hỏi:
- Xong rồi à?
Té ra nãy giờ ông ta ngủ.
Các vị đại nhân gật đầu, Chu Đại chắp tay một vòng:
- Gặp lại các vị sau.
Rồi dẫn người đi mất.
Các vị đại nhân tới hậu đường, các quan viên khác theo sau.
Rửa ráy xong, mọi người cùng ngồi ăn cơm, nhưng chẳng ai nuốt được, mọi người đều âu sầu, không biết phải kết an ra sao.
- Các lão, sau này nên thẩm án thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063257/chuong-763-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.