Rượu Cao Lương vị thuần, nhưng rất mạnh. Bốn vị đầu nhân họ Bành càng nhiệt tình hơn rượu, bày ra thế mời rượu như đánh trận, chỉ sợ chiêu đãi không chu đáo.
Thẩm Chuyết Ngôn là vị khách duy nhất, thường ngày không giỏi uống rượu, lần này càng không chống đỡ được, chỉ vài ba hồi đã ngã lăn kềnh ra thảm ngủ mê mệt.
Đợi tới khi y tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, uống một chén canh nóng giải trượu, cảm thấy không khó chịu lắm, liền kiên quyết từ chối lời mời ăn cơm của cha con Bành Minh Phụ, cáo từ về thành.
Y muốn đi đón A Man ngay, nhưng ngửi trên mình sực hơi rượu, thấy nên về dịch quán tắm rửa sạch sẽ đã, liền thúc ngựa đi thẳng tới dịch quán Hàng Châu.
Dịch thừa tất nhiên là ấn tượng sâu sắc với vị đại nhân cực trẻ này, vừa thấy y tới liền vội vàng thỉnh an, tươi cười mời y vào trong viện tử.
Hàng Châu là thủ phủ Chiết Giang, lại nằm phía nam Đại Vận Hà, quan viên lên tỉnh làm việc hoặc qua lại nam bắc rất nhiều, cho nên dịch quán thành Hàng Châu rất rộng, trước sau có năm dãy nhà lớn, hai mươi mấy dãy nhà nhỏ. Như thế mà vẫn còn không ít quan viên vì không có chỗ ở mà phải móc tiền ra thuê lữ điếm.
Nhưng hiện giờ chưa hết tháng giêng, chính là thời điểm vắng vẻ nhất trong năm, cả dịch quán rộng lớn chưa có tới một phần ba khách, thoải mái lựa chọn. Vì có thể tính tâm đọc sách, Thẩm Mặc liền chọn tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062699/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.