Nhìn thấy Thẩm Mặc chỉ mang hộ vệ, tới với hai bàn tay trắng, cha con họ Bành sắc mặt không còn khách khí lắm nữa. Hai bên hàn huyên đơn giản mấy câu, đồng thời cũng đánh giá lẫn nhau, Thẩm Mặc thấy Bành Minh Phụ là ông già gầy gò trên năm mươi, kết râu dê, mũi khoằm, đôi mắt như mở như khép, cho thấy rất khó đối phó.
So ra, con trai ông ta Bành Nam Dực là thổ ti Vĩnh Thuận hiện nhiệm, là hán tử thô hào trên ba mươi, có vẻ không mấy tâm cơ, đúng bộ dạng của đầu nhân Thổ gia.
Y đánh giá cho con họ Bành, người ta cũng nhìn y, thấy y tựa hồ tuổi còn chưa tròn hai mươi, lông tóc chưa mọc hết, Bành Nam Dực mồm thẳng tuột:
- Sao lạo phái thằng nhóc con tới thế này?
- Không được vô lễ.
Bành Minh Phụ vờ quát con, chắp tay với Thẩm Mặc:
- Không biết quan chức của đại nhân là gì?
- Bản quan Thẩm Mặc, khâm mệnh Chiết Giang tuần án giám quân.
Thẩm Mặc tất nhiên nghe ra hai cha con nhà này không có thiện ý, biết đây là loại thích cứng không thích mềm điển hình, loại phải đạp lên mặt mới được tôn trọng, liền cố ý hạ uy phong của họ.
- Chiết Giang tuần án giám quân?
Bành Minh Phụ vê râu mép hỏi:
- Xin hỏi đại nhân là quan cấp bậc ra sao?
- Không phẩm không cấp.
Thẩm Mặc cười khẽ.
Vẻ kinh bỉ trên mặt cha con họ Bành càng rõ ràng, Bành Minh Phụ dùng giọng mũi rất nặng nói:
- Quan phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062694/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.