Chương trước
Chương sau
Ngõa phu nhân muốn rời thành trấn an bộ hạ, A Man lại muốn theo đại thúc, ôm lấy Thẩm Mặc không chịu buông.

Thẩm Mặc liền nói:
- Dù sao hoàn cảnh ngoài thành không tốt lắm, a bà để A Man theo tại hạ đi.

Ngõa phu nhân hơi động lòng, bà là người hào sảng, không giả dối như người Hán, liền gật đầu đồng ý:
- Vậy làm phiền đại nhân.
Rồi dặn A Man:
- Phải nghe lời đại thúc đấy biết không?

A Man ngoan ngoãn gật đầu, thơm a ma một cái ngọt lịm:
- A Man nghe lời nhất.

Lão phu nhân bấy giờ mới yên tâm, được đám hộ vệ vây quanh đưa ra ngoài thành.

Đợi a ma khuất bóng, A Man lại thấy có chút ủ rũ, mím chặt môi, áp mặt lên vai Thẩm Mặc không nói chuyện. Thẩm Mặc cười hỏi:
- Tiểu A Man muốn ăn cái gì?

Tiểu cô nương tức thì hai mắt sáng ngời, quên hết u sầu:
- A Man muốn ăn thật nhiều thật nhiều thứ ngon.

Thẩm Mặc cười ha hả:
- Vậy đại thúc đưa A Man đi ănthật nhiều thật nhiều thứ ngon.
Liền bế cô bé con lên ngựa, nhưng bị Thẩm An ngăn lại:
- Mời đại nhân lên kiệu.

Thẩm Mặc ban đầu vốn không để ý, hiện giờ mới nhìn thấy ngoài cửa có một cái kiệu bốn người khiêng đâng chờ ở đó, y lấy làm lạ hỏi:
- Cái này ở đâu ra đấy?

Thẩm an cười:
- Là kiệu quan của đại nhân, vừa rồi khi ngài đi vào quan viên của nha môn tuần phủ đưa tới.

Thẩm Mặc cau mày:
- Cưỡi ngựa cũng tốt mà.

- Nhưng đại nhân là quan văn, cưỡi ngựa trong thành còn ra thể thống gì.
Thẩm An nghiêm trang nói:
- Sẽ làm người ta bán ra tán vào đấy.

- Ngươi chỉ lắm chuyện.
Thẩm Mặc mắng, song không kiên trì nữa, đặt Tiểu A Man lên kiệu, vẫy tay gọi Thiết Trụ tới, nhỏ giọng dặn:
- Ngươi dẫn mấy nhân thủ tháo vát, mỗi người hai ngựa, theo đội ngũ của Hồ trung thừa, chiến cục vừa rõ ràng một cái là hỏa tốc báo cáo.

Thiết Trụ trầm giọng tuân lệnh, vừa muốn rời đi thì bị Thẩm Mặc nắm chặt cổ tay, y quay đầu lại, thấy sắc mặt đại nhân nghiêm túc chưa từng có, nói nhỏ nhưng rõ ràng:
- Thời gian là tất cả, nhất định phải dùng tốc độ nhanh chất, bất chấp mọi giá.

Thiết Trụ liền cảm thấy trọng trách nặng nề, hắn gật mạnh đầu, dẫn mấy thuộc hạ ưu tú nhất đi.

Đúng thế, Thẩm Mặc chuẩn bị tiến hành một cuộc đầu cơ, y muốn đánh cuộc thắng thua của cuộc chiến đánh. Cược đúng, y sẽ không cần lo lắng bị ai dễ dàng vứt bỏ, có thể ngủ một cách ngon lành, có thể đọc sách, có thể có vày ngày tháng yên ổn. Cược sai, đối với kẻ đầu cơ mà nói, kết cục đều giống nhau, nhất định là bi thảm vô cùng.

Khi nghe tin tức Chu tổng đốc vội vã tập kết bộ truy kích giặc Oa, phản ứng của y là trận này tám phần là thất bại. Vì y có quan sát sâu sắc về giặc Oa, biết bọn chúng dẫu sau cũng không phải là quân đội chính quy, khi rút lui chẳng có đoạn hậu gì cả, đoạn hậu chẳng qua là đám khỏe mạnh đã chạy ở phía trước, già cả tàn tật tụ lại là thôi. Cho nên y cảm thấy đám Tào Bang Phụ không có khả năng tập kích được chủ lực của giặc Oa, nói không chừng lại chọc vào tổ ong. Binh pháp nói : Giặc cùng chớ đuổi. Nhất là đối diện với cường địch thực lực còn nguyên vẹn thì càng là như thế.

Rất hiển nhiên đại thắng Vương Giang Kinh đã làm văn võ tướng lĩnh đều khinh địch, lúc này Chu tổng đốc và Hồ Tôn Hiến dẫn người đuổi theo, khả năng lớn là bị đánh cho vỡ mặt.

Nhưng y không đem phán đoán của mình nói ra, vì một là họ Chu sẽ không tin phán đoán vô căn cứ của y; hai là trong lòng y nổi lên một sự kích động, một đánh cược một hồi. Y muốn để bản thân thực sự trở nên quan trọng, thành nhân vật không ai dám xem thường.

Y hỏi bản thân nắm chắc mấy phần? Nếu như trên sáu phần, vậy y thẳng tay làm, rồi nói với bản thân :" Làm thôi." Y thấy không thể cứ định mưu rồi mới hành động được, vì như thế rất bị động. Cảm giác đó qua tệ, liền ngheo theo sự kích động tâm lý đó ngậm miệng lại, tiếp nhận củ khoai nóng Lang Thổ binh.

Mấy ngày này y định làm tốt quan hệ với những đầu nhân của Lang Thổ binh, đầu thời ký séc khống cho bọn họ. Đợi sau khi Chu tổng đốc binh bại, tất nhiên nhận thức được sự quý giá của những Lang Thổ binh này, tới khi đó lại liên hợp với Hồ Tôn Hiến đòi lương, độ khó sẽ không còn cao nữa. Chỉ cần tiền lương được cấp, tấm séc khống của y sẽ được thực hiện. Khi ấy trong mắt Ngõa phu nhân và cha con họ Bành, nhất thiết đều là nhờ Thẩm tuần án, sau này sẽ nghe theo y, không nghe lời người khác nữa.

Còn nhớ trong tấu sớ của Thẩm Luyện đàn hặc Nghiêm Tung liệt ra điều thứ hai là " Đoạt quyền quân thượng ... Ai ai cũng chỉ biết hoặc yêu hoặc ghét họ Nghiêm, mà không biết ân uy của triều đình." Thẩm Mặc cũng có ý tứ này , chính là để Lang Thổ binh chỉ biết tới Thẩm Chuyết Ngôn y mà không biết ân uy của quan phủ.

Thế nhưng khi đặt cược rồi, ngồi lên trên cỗ kiệu rung rinh, y rốt cuộc không kìm được từng cơn sợ hại, bắt đầu lo được lo mất :" Nếu như ta phán đoán sai lầm, đại quân chiến thắng trở về thì ta phải giải quyết hậu quả ra sao? Nếu như quân ta lần này tổn thất quả nặng, thậm chí toàn quân bị diệt thì lương tâm làm sao yên ổn được?

Tâm tình y cứ lên xuống vô chừng, sắc mặt cũng biến đổi liên tục, quên mất bên cạnh còn có một cô bé đáng yêu.

A Man vốn không muốn quấy rầy đại thúc, nhưng thấy y hơi khép mắt lại, sắc mặt nhợt nhạt khủng khiếp, không khỏi trở nên sợ hãi, liền dùng bím tóc mềm cọ nhè nhẹ lên mặt Thẩm Mặc.

Thẩm Mặc thấy má ngưa ngứa khó chịu, mở mắt ra , A Man đang nhìn mình đầy lo lắng, dè dặt hỏi:
- Đại thúc không được khỏe hay sao.

Thẩm Mặc đang nghĩ xem mình phải trả lời như thế nào, thì A Man rời khỏi chỗ ngồi, khẽ xoay xoay hai nắm đấm nhỏ trắng trẻo, nổi chuyên tâm đấm lưng cho y.

Thẩm Mặc hỏi:
- A Man làm gì đấy?

Tiểu A Man dừng tay lai, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt ra, nói:
- Khi a ma không được khỏe, A Man liền đấm lưng cho a ma, lần nào a ma cũng nói là rất có tác dụng.
Nói rồi lại tiếp tục chăm chú đấm lưng cho y.

Thẩm Mặc không kìm được cảm động, trái tim vì quá tính toán mưu mô và biến cố lớn thời gian qua mà trở nên khô héo phảng phất như được mưa xuân thấm ướt, bắt đầu cảm thấy ấm áp, râm ran, có vô số lá non mọc lên, làm y lần nửa có được sức mạnh.

Nếu như đã đi trên con đường hiểm ác nhất thế gian thì ra không thể quay đầu lại được nữa, ta phải cắn chặt răng tiến lên, đưa ra một quyết định là đúng hay là sai, gây ra một kết quả, là tốt hay là xấu. Ta có thể có được rất nhiều, mất đi rất nhiều. Nhưng có hai thứ ta tuyệt đối không vứt bỏ là lương tâm và lý tưởng.

Rốt cuộc y không phải là dạng chính khách như Nghiêm Tung, y không thể để vì tiền đồ của mình mà khoanh tay ngồi nhìn quân đội rơi vào vòng nguy hiểm, cho nên sau một phen đấu tranh tư tưởng, y quyết định thay đổi kế hoạch, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.

Y căn dặn Thẩm An ở lại dịch quán, nhất định chiếu cố tốt cho A Man, đợi hai ngày nữa mình sẽ về.

- Thiếu gia muốn đi đâu?

- Đại thúc muốn đi đâu?
Hai cái miệng đồng thanh hỏi.

Thẩm Mặc véo gò má phúng phích của A Man, cười:
- Thúc thúc bá bá của A Man ngoài thành không có gì để ăn nữa, đại thúc phải đi tìm cái ăn cho họ.

A Man cũng gật đầu:
- A Man sẽ rất ngoan ngoãn...
Nhưng không cười ra được.

Thẩm Mặc biết cô bé hôm nay bị bỏ lại hai lần, tâm linh nhỏ bé chắc chắn bị tổn thương, ngồi xuống ôm lấy A Man nói:
- Đại thúc sẽ mau chóng trở về, lần này sẽ dẫn A Man đi ăn món ngon khắp thành Hàng Châu, được không?

- Ừ..." A Man ngoan ngoãn gật đầu, thơm một cái lên má y, nói nhỏ:
- Đại thúc, A Man không thích Thẩm An.

Thẩm Mặc nghĩ cũng phải, giao cô bé cho tên gia hỏa chẳng ra gì này không yên tâm, liền bảo Thẩm An:
- Thế này nhé, ngươi đưa A Man tới chỗ Tình Thúy, nhờ cô ấy chiếu cố vài ngày.. Ngươi có biết Tình Thúy ở đâu không?

- Biết ạ, biết ạ, chẳng phải là cửa hiệu nữ trang Bảo Thông Nguyên sao?
Thẩm An hai mắt sáng lên:
- Thiếu gia cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định đưa tiểu cô nãi tới đó, trông nom cả ngày.

Thẩm Mặc cười mắng:
- Ta thấy ngươi nhắm vào nữ khách nhân của người ta mới đúng.
Đứng dậy nói với hai thân binh thành thật:
- Các ngươi cũng ở lại, trông chừng Sắc An, đừng để hắn làm ta mất mặt.

Hai tên thân binh cười:
- Đại nhân yên tâm, hắn mà không thành thực, bọn tiểu nhân thiến hắn.

Thẩm An mặt ủ rũ:
- Ta có phải là gia súc đâu.

- Ngươi chính là con gia súc hai chân.
Thẩm Mặc mắng hắn một tiếng, vuốt má A Man nói:
- Đại thúc đi đây.

A Man mím môi như muốn khóc:
- Đại thúc lừa người ta...
Rồi òa một tiếng rơi lệ.

Thẩm Mặc luống cuống bỏ chạy, phóng ngựa rời thành.

~~~~~~~~~~~~~~~

Lúc này Lang Thổ binh đã hay tin về Ngõa phu nhân, ai nấy trở về doanh trại của mình. Thẩm Mặc biết, đóng ở thành đông, bắc là lính Quảng Tây, đóng ở thành nam, tây là lính Tương Tây, trong đó thành tây là lính Vĩnh Thuận do cho con Bành Minh Phụ, Bành Dực Nam suất lĩnh, thành nam là lĩnh Bảo Tĩnh do Bành Thần Bành Thủ Trung suất lĩnh.

Suy nghĩ một lúc, Thẩm Mặc phóng thẳng tới thành tây của lính Vĩnh Thuận.

Cửa doanh có mấy Thổ binh cầm trường mâu chặn y lại, Thẩm Mặc cao giọng nói:
- Vào thông báo, nói là người mang lương thực tới cho huynh đệ Thổ gia tới.

Đám binh sĩ thấy y mặc quan phục không dám chậm trễ, vội vào báo cái, không lâu sau cha con họ Bành ra, hành lễ:
- Đại nhân thứ lỗi không nghênh đón từ xa được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.