Nghe Thẩm Mặc nói hết, sắc mặt Hà Tâm Ẩn biển đổi hồ lâu, cuối cùng nổi giận:
- Ta có lòng tốt đối đãi, sao cô ta còn muốn lừa ta?
Nói rồi đứng bật dậy:
- Ta đi tìm cô ta hỏi rõ ràng! Rốt cuộc muốn giả mưu ma trước quỷ gì.
Thẩm Mặc lại lắc đầu:
- Không nên hỏi thì hơn.
- Vì sao?
Hà Tâm Ẩn trừng mắt lên:
- Ta thấy tám phần là gian tế của giặc Oa, không chừng lúc nào đó gọi tới đại đội giặc Oa, bóp chết chúng ta.
- Điều đó là không thể.
Thẩm Mặc vẫn lắc đầu:
- Giặc Oa muốn bóp chết chúng ta, thì làm ngay ở khách sạn đó là được, cớ gì phải làm chuyện thừa thãi.
- Vậy thì là nằm vùng, muốn trà trộn vào nội bộ của chúng ta.
Hà Tâm Ẩn hầm hừ:
- Ta đi giết ả ngay.
Thẩm Mặc vã mồ hôi, thầm nghĩ :" Lão này đúng là trở mặt nhanh hơn trở bàn tay." Vội kéo ông ta lại:
- Nếu như cô ta là gian tế của giặc Oa thì đoạn đường này chúng ta an toàn rồi.
Hà Tâm Ẩn nghĩ cũng phải, chỉ cần giặc Oa có mưu đồ thì sẽ không tập kích bọn họ, liền trầm giọng hỏi:
- Vậy tới Hàng Châu thì sao?
- Tiến vào thành Hàng Châu thì cô ta có nhiều đồng bọn tới đâu cũng không nhờ cậy được, tới khí đó hãy bắt lấy mà hỏi, nếu đúng là gian tế của giặc Oa.
Thẩm Mặc siết chặt nắm đấm:
- Có chém cô ta thành mười tám mảnh chăng nữa cũng tùy Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062647/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.