Khi Thẩm Mặc hoàn thành báo cáo, Luyện Binh Đại Kế của Thích Kế Quang mới bắt đầu viết, thấy y thu dọn giấy bút, hoạt động gân cốt, Thích tướng quân cười khổ:
- Sớm biết thế hai chúng ta đổi chỗ, để huynh viết cái thứ này rồi.
Thẩm Mặc nhếch môi cười:
- Ta chẳng khá hơn Triệu Quát là bao, làm mấy chuyện hư giả còn được, chứ công tác thực sự loại này ta không làm nổi.
Thích Kế Quang lắc đầu, nghiêm túc nói:
- Nếu như quan lớn trong triều có một nửa kiến thức của huynh đông nam đã chẳng loạn mãi, Yêm Đáp chẳng lo bị diệt.
Thẩm Mặc cười lớn:
- Đừng tâng bốc ta nữa.
Nói xong đưa bản báo cáo tới trước mặt Thích Kế Quang:
- Huynh xem xem không còn vấn đề gì nữa thì viết lại đóng dấu lên đi, sáng sớm ngày mai ta mang tới Hàng Châu, đích thân giao cho Trương bộ đường.
Thích Kế Quang giật mình:
- Cần gì vội thế? Đợi ta viết xong đại kế, sẽ tới cùng.
- Không kịp đâu, ta phải tới Hàng Châu.
Thẩm Mặc xua tay:
- Cái đại kế này huynh thong thả mà viết, phương pháp nào thích hợp với huynh nhất chỉ có huynh tự biết, ta xen vào chỉ loạn lên. Viết xong cho ta xem là được.
Thích Kế Quang nghĩ cũng phải, liền gật đầu:
- Nghe huynh cả đấy.
Lúc này mới cầm lấy báo cáo của Thẩm Mặc xem kỹ càng, xem xong cau mày:
- Sao ta cứ thấy nó ... Nhàn nhạt? Tựa hồ không thể hiện được mấy những thứ chúng ta đạt được trong những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062646/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.