Vì thế ghi chép sau cuộc chiến của Thẩm Mặc là : Hai vị tham tướng tuy phục kích, giặc Oa thua chạy, quân Thích tuy không bại, nhưng cũng không dám tiến, địch thoát hết.
Kỳ thực y đã nể nang lắm rồi, vì khi ấy gặp phải bộ đội tiếp ứng của Diệp Ma Tử, tổng cộng chỉ tới hai trăm tên, rõ ràng xông tới có thể diệt sạch, nhưng quân đội Đại Minh lại kẻ chạy kẻ dừng, không dám đuổi theo.
Đây là điều khó tin tới cực điểm, y chặn một tên binh sĩ bỏ chạy lại hỏi vì sao. Tên binh sĩ đó là người thành thật, nói oang oang:
- Bao năm qua đều thế mà, dù sao bọn chúng cũng sẽ quay lại, đuổi đi là được, cần gì liều mạng đuổi theo.
Hà Tâm Ẩn bên cạnh tức bể phổi, trợn mắt chửi :
- #%#$@ ... Nếu ai cũng như các ngươi, Đại Minh khi nào mới diệt được giặc Oa.
Tên binh sĩ kia nhìn Hà Tâm Ẩn như nhìn khỉ, lắc đầu nói:
- Giặc Oa có từ thời thái tổ, như cỏ dại, cắt lại mọc, làm sao mà trừ được?
Thẩm Mặc im lặng, y ngồi trên ngựa thất thần nửa ngày, tới khi thấy Thất Kế Quang từ xa thất thểu quay về, hai người trẻ tuổi nhìn nhau, đều thấy thất vọng sau sắc trong mắt đối phương.
- Sao bây giờ?
Hồi lâu Thích Kế Quang mới hỏi như đi trong cơn mê.
- Làm lại từ con số không.
Thẩm Mặc chém đinh chặt sắt nói:
- Mấy tháng qua ta đi khắp đất Chiết, nhìn thấy nhiều cuộc chiến cả vui cả buồn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062644/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.