Quyết định chia nhau ra hành động, bữa cơm đó không ăn nữa, Thích Kế Quang đem thức ăn còn lại ban cho tướng sĩ, một canh giờ sau liền nhổ trại đi trước.
Nhìn đội ngũ không thấy điểm cuối đâu, trong lòng Thẩm Mặc không khỏi kích động, cả đường đi, đây là lần đầu tiên y mới thấy đại quân của quân Minh chủ động xuất kích. Nói thế có chút không phải cha con họ Đinh và Hồng Đầu Quân, nhưng loại đội đột kích quy mô nhỏ đó, không thay đổi được cục diện cuộc chiến.
- Cũng phải tới năm nghìn người?
Cưỡi ngựa sóng vai với Thích Kế Quang, Thẩm Mặc hỏi:
- Năm nghìn ba trăm mười bảy người.
Thích Kế Quang báo ra con số chính xác:
- Là tất cả binh lực có thể điều động trong địa phận của mạt tướng rồi.
Thẩm Mặc hưng phấn xoa tay:
- Ta còn chưa bao giờ được thấy chúng ta dã chiến với giặc Oa đó.
Thích Kế Quang im lặng chốc lát, cuối cùng nói:
- Mạt tướng cũng chưa thấy.
Thẩm Mặc vã mồ hôi, chỉ đành cười:
- Có câu thông suốt một nghề trăm nghề cũng thông, tướng quân trải trăm trận, chỉ là dã chiến chẳng không tầm thường.
Ai ngờ Thích Kế Quang ấp úng nói:
- Đây là lần đầu tiên mạt tướng chỉ huy chiến đấu.
Thẩm Mặc phải nắm chặt dây cương mới không ngã xuống ngựa, nuốt ực nước bọt nói:
- Tướng quân hình như đã là võ tướng chính tam phẩm rồi mà.
Ý lời này là :" Lão nhân gia ngài làm sao thăng lên được tam phẩm thế hả?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062643/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.