Vạn lần không ngờ chỉ một câu lời khen kiểu tự chê bản thân của mình lại gây ra chuyện, Thẩm Mặc thấy hai nắm đấm do như hũ dấm của Du Đại Du xòe ra lại siết vào, siết vào lại xòe ra, cứ như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Phản ứng này quá quỷ dị, Thẩm Mặc rợn cả người, thẩm nghĩ :" Chẳng lẽ vị Du tướng quân này có khuyết tật gì về mặt tinh thần?"
Khi sắc mặt khôi phục lại bình thường, Du Đại Du vái Thẩm Mặc một cái thật sâu nói:
- Đại Du mạo phạm đại nhân, mong đạo nhân vì mạt tướng phạm phải lần đầu mà tha thứ cho.
Thẩm Mặc vội đỡ ông ta dậy:
- Du đại ca làm Thẩm Mặc hồ đồ rồi, tạ hạ thật lòng thật ý khâm phục đại ca mà.
Du Đại Du lắc đầu:
- Đó là kinh nghiệm của mạt tướng, lời của quan văn phải hiểu ngược lại.
- Tướng quân cớ gì nói câu ấy.
Thẩm Mặc rất bất lực, phải lấy vẻ mặt trịnh trọng ra mà nói:
- Tướng quân vì cả trăm vạn sinh linh mà bôn ba quyết chiến, trong lòng Thẩm Mặc chỉ có khâm phục, tuyệt không có ý gì khác! Nếu lời này là dối trá, sẽ bị sét đánh.
Y đã thề như thế rồi, vẻ mặt Du Đại Du mới buông lỏng ra, gãi đầu nói:
- Kinh nghiệm của mạt tướng không còn tác dụng rồi..
Thẩm Mặc truy hỏi mãi, Du Đại Du mới chịu nói ra chuyện làm người ta dở khóc dở cười, té ra ông ta bị quan văn chỉnh cho sợ lắm rồi.
Năm Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062637/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.