Mặc dù cái chức Chiết Giang tuần sát của y không phẩm không cấp, nhưng nó quý ở chỗ hoàng đế khâm mệnh, cho nên không thiếu cái gì, bảy tên hộ vệ, một thư lại, một đánh xe, một tùy tùng. Mười người này thuộc quyền của y, nhận bổng lộc triều đình.
Nếu như chê ít thuê thêm vài người nữa cũng chẳng sao, nhưng y phải tự móc ví ra mà thôi.
Thẩm Mặc biết rõ mình thành điển hình của triều định, sợ rằng cây to gió lớn, sẽ khiến cho giặc Oa chú ý, nhưng y cũng không thể kháng chỉ bất tuân. Vậy chỉ đành tự tăng cường hộ vệ thôi, chứ nếu đem hết hi vọng gửi trên bảy tên lính rượu thịt kia đúng là chê mình sống qua lâu.
Hắn suy nghĩ nửa ngày trời, quyết định sai Thẩm An rời thành một chuyến:
- Cầm lấy khẩu súng này tới trấn Giám Hồ, tìm một hán tử tên Thiết Trụ. Nói với hắn rằng: Thẩm công tử đã làm quan, mời ngươi tới làm đội trưởng thân vệ, nếu ngươi có huynh đệ thân thủ tốt thì cứ mang tới.
- Công tử, chúng ta hết biên chế rồi mà.
Thẩm An nói nói:
- Nhiều hơn nữa là tự phải bỏ tiền đó.
- Phủ đồng ý nuôi cho ta năm người, huyện đồng ý nuôi ba người.
Thẩm Mặc nói:
- Ta tự nuôi chừng mười người, ngươi áng chừng khoảng hai mươi người đi.
Thẩm An là kẻ cơ trí, tức thì ngửi ra mùi nguy hiểm trong việc này:
- Côg tử , chúng ta cứ ở trong thành, tựa hồ không cần nhiều hộ vậy vậy đâu.
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062636/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.