Ân tiểu thư sở dĩ không dám về nhà, nguyên nhân xét tới cùng do bốn chữ "miệng lưỡi thế gian."
Chỉ cần bị người ta biết thuyền của nàng bị giặc Oa hành hung, nàng một mình thoát thân, tin đồn sẽ đổ tới ngợp trời . Vì sao người khác chết hết rồi, một nữ tử yếu đuối như nàng lại không sao? Nghe nói tất cả các cô nương đều bị trà đạp, sao nàng lại là ngoại lệ? Sao có thể ngoại lệ được? Sao có thể sống được.
Đủ loại tin đồn như thế khiến thanh danh một cô nương mất hết, không còn chỗ đứng trên đời, đúng là khiến ngưởi ta sợ hãi.
Nghĩ thông điều này, Thẩm Mặc cảm thấy cái xã hội này thật vô nghĩa, cùng là may mắn sống sót, cùng ra sức diệt giặc Oa, y và Trường Tử thành anh hùng được người người tôn kính, cô nương này lại phải sắp đối diện với nguy cơ khủng khiếp.
- Để ta nghĩ biện pháp.
Thẩm Mặc gãi đầu:
- Bao nhiêu người biết tiểu thư ở trên thuyền?
Ân tiểu thư khẽ đáp:
- Trừ tùy viên trên thuyền chỉ có cha ta và đại chưởng quầy ở Hàng Châu.
Nàng giải thích:
- Nữ nhân mà xuất đầu lộ diện thế nào cũng bị người ta chê cười, cho nên mỗi lần ta ra ngoài đều cố gắng không kinh động tới người khác, cho nên người trong cửa hiệu Hàng Châu chỉ biết cao tầng Thiệu Hưng tới, không biết là ta.
Thẩm Mặc hỏi:
- Tiểu thư có nói rõ thân phận với Du tướng quân không?
- Đương nhiên là không?
Ân tiểu thư chun
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062622/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.