- Thế này sao mà đủ?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Xin đưa lên một bữa cơm ngon.
Từ Vị cuối cùng gặp phải người mặt dầy hơn mình thật rồi, biết rằng bữa cơm này không thoát được, chỉ đành mang một đĩa rau dại lên, nói:
- Vô giai hào chích bị sơn thượng tề thái, nhất thái nhị đản tam ngư tứ nhục, duy kỳ tối vi dưỡng nhân!
Ý tứ là ta cũng chẳng có gì ngon, chỉ có thứ đan xen giữa cỏ và rau này thôi, ngươi không ngại nhạt thì ta sẽ điều chỉnh cho ngươi.
Thẩm Mặc cười ha hả:
- Lao thịnh tình khả phanh viện nội hắc cẩu, nhất hắc nhị hoàng tam hoa tứ bạch, sổ tha đính tiêm tư bổ!
*** Không có món ngon chỉ có rau dại trên núi, nhất rau nhì trứng ba cá bốn thịt, chỉ nó nuôi người hàng đầu.
Làm phiền thịnh tình nhưng có chó đen trong vườn, một đen hai vàng ba hoa bốn trắng, tính nó bổ người số một.
Thấy Thẩm Mặc muốn ăn con chó của mình, Từ Vị lắc đầu cười khổ:
- Sau khi vong thê đi rồi, chỉ có Đại Hắc làm bạn với ta, không thể mang ra chiêu đãi được.
Thẩm Mặc thông cảm, cười nói:
- Lão huynh cũng đối của ta một câu, đối được thì ta không ăn.
Từ Vị bị khơi lên ngạo khí, cười ha hả:
- Không phải là ta khoác lác, nhưng người làm đối khó được ta thì không có đâu.
- Cũng chưa chắc.
Thẩm Mặc cười nhạt:
- Nghe thượng liên của tại hạ đây: Nhãn tiền vô lộ tưởng hồi đầu.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062583/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.