Thấy Thẩm Mặc nói muốn đi, mọi người vội đứng dậy tiễn chân, ai ngờ y chẳng thèm nhìn ra cửa, mà đi thẳng vào gian trong.
Mấy vị triêu phụng tái mặt, vội đuổi theo gọi:
- Không được đâu...
Bọn họ tay chân già cả, nào đuổi kịp Thẩm Mặc, thấy y đã đứng trước rèm cửa rồi.
May là y đứng lại không đi vào, trái tim vọt lên cổ của mọi người mới hơi hạ xuống, chỉ thấy Thẩm Mặc hướng vào bên trong rèm cửa chắp tay nói:
- Năm đó may nhờ ân nghĩa của tiểu thư, Thẩm Mặc mãi không có gì báo đáp, chuyện này hôm nay tại hạ đảm nhận. Nhưng có vài câu xin tiểu thư cân nhắc .. Mặc dù có câu thương trường như chiến trường, nhưng chung quy vẫn phải chú trọng hòa khí, để lại đường lùi. Tiểu thư không ngại thì bình tâm lại cùng mấy nhà kia trao đổi, định ra quy củ, mọi người cùng phát tài mới là chính đạo. Nếu chọc giận bọn họ thực sự, tiểu thư cũng được chẳng bằng mất.
Nói xong cũng không đợi bên trong có phản ứng gì, chắp tay nói mạo muội, rồi sải bước rời đi.
Các triêu phụng đưa mặt nhìn nhau, không biết tiểu thư có tức giận không, cũng không để ý tới việc ra ngoài đưa tiễn.
Chỉ thấy rèm cửa khẽ lay động, nghe Ân tiểu thư thở dài nói:
- Phái xe cho Thẩm công tử.
Nhìn thấy xe ngựa của Ân gia tiểu thư dừng ở bên cạnh, Thẩm Mặc có chút bất ngờ, trong suy nghĩ của y, vị đại tiểu thư nắm giữ gia nghiệp trăm vạn kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2062582/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.