*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão yêu quái Bì Tu này ỷ mình không có lỗ đ*t nên suốt ngày làm chuyện thất đức, Nhậm Kiêu cũng quen rồi, thế nhưng Cừu Phục đã thể hiện đầy đủ sự ngu dốt của động vật thành tinh khuyết thiếu dung lượng não, vẫn còn chưa hoàn hồn vì hít phải quả rắm buồn nôn.
Trong đầu con hồ ly xấu xí này chỉ có một ý nghĩ.
Rắm của lão yêu quái tại sao lại thơm?
Hoàn toàn không hề cân nhắc đến vấn đề lão yêu quái khuyết thiếu về mặt sinh lý, không thể đánh rắm được.
Cậu ta thắc mắc với giao nhân bên cạnh: “Có phải đại yêu các anh đánh rắm đều thơm không?”
Nhậm Kiêu chìm vào im lặng, cảm thấy có lẽ Cừu Phục ngửi nhiều rắm thối nên bị hun hỏng cả não rồi.
Văn Hi kéo quần áo trên người, nhìn Bì Tu đi tới, ngập ngừng không biết có nên kể chuyện vừa rồi hay không. Bây giờ tỉnh táo hồi tưởng lại, hết thảy ban nãy thật giống như mình nghĩ bậy nghĩ bạ tự dọa mình.
Lão yêu quái thất đức này mà nghe thì thể nào cũng cười mình một trận, Văn Hi nuốt lại lời chực nói ra khỏi miệng, cất tiếng hỏi: “Anh đang làm gì thế? Ở trên lầu cũng nghe thấy tiếng.”
“Đào hầm trữ rau ấy mà.” Ông chủ Bì nói dối không chớp mắt, ôm Văn Hi đi vào trong nhà, “Chờ mùa đông đến, có thể tích trữ ít cải trắng trong đó, đỡ phải lái xe ra ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-ty-huu-chi-co-vao-khong-co-ra/829458/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.