*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bì Tu ngồi trên ghế thái sư nhắm mắt lại, tay xoay xoay hai quả bi lăn tay, trên bàn đặt đồ uống lạnh, uống một nửa lộ ra mấy viên đá.
(Bi lăn tay: nguyên văn là “bảo kiện cầu”, là hai quả bi làm bằng gỗ, sắt, đá, ngọc… cầm nắn trong tay để luyện cơ, giảm xơ cứng, thấp khớp.)
Nhiệt độ điều hòa để quá thấp, mấy người ngồi đối diện hắn cứ ngập ngừng, muốn tăng nhiệt độ lên nhưng mà lại không dám mở miệng, chỉ có thể túm chặt quần áo của mình.
Cửa phòng bị đẩy ra, Bì Tu mở mắt, vứt hai quả bi lăn tay vào trong rổ.
Văn Hi tự giác đi tới bên cạnh Bì Tu, nhưng ghế thái sư quá nhỏ mà mông Bì Tu thì quá lớn, chẳng có chỗ cho y ngồi, y đành dựa vào tay vịn, hỏi: “Anh chờ lâu lắm à?”
Bì Tu liếc nhìn y, hôm nay tóc của quỷ thư sinh này không búi hết lên mà để xõa một nửa xuống vai, làm giảm đi chút vẻ cứng nhắc, trông ưa nhìn hơn ngày thường.
“Cũng không lâu lắm, nhưng cậu chậm quá đấy.” Bì Tu gõ ngón tay lên bàn: “Không có ghế, trước hết đứng tạm đi.”
Văn Hi không nói gì, chỉ nở nụ cười đối diện với mấy vị đang nhìn mình chằm chằm.
“Chính là cậu ta?” Một người đàn ông đeo kính lên tiếng hỏi.
Bì Tu gật đầu: “Trên người cậu ta có mùi của Thao Thiết, hẳn mấy người đều ngửi thấy được chứ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-ty-huu-chi-co-vao-khong-co-ra/250699/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.