*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bì Tu trời sinh đất dưỡng không có mẹ lên tiếng khiến cả phòng ăn lập tức yên tĩnh, không một ai dám nói gì.
Văn Hi muốn cười, nhưng để mình không chết thêm lần nữa, y đành cố nhịn. Chỉ vờ vịt dựa vào Bì Tu, vừa dùng tay quạt gió cho yêu quái bên cạnh mình, vừa bảo với nhóc nói lắp: “Nhóc hiểu nhầm rồi, cơ mà có thể giúp ta lấy bát đũa tới đây không?”
“Lấy cái bằng gỗ liễu ấy.” Bì Tu quay đầu dặn.
Cơm canh đựng trong gỗ cây liễu ngàn năm thì quỷ cũng có thể ăn được.
Hắn bắt lấy cái tay quạt gió của Văn Hi kéo đến trước mặt mình, bởi vì uống thuốc định hồn mà hồn thể vốn hơi trong suốt giờ đã không khác gì người thường.
Văn Hi mặc cho hắn kéo tay mình: “Thuốc ban nãy tuy đắng nhưng sau khi uống vào thì tôi thấy thoải mái hơn rồi.”
Bì Tu buông tay y ra, hỏi: “Cái tượng phật mẻ kia đâu?”
“Ở trong tay áo.” Văn Hi hỏi: “Cần tôi lấy ra không?”
Bì Tu lắc đầu: “Cứ cầm trước đi.”
Nhóc nói lắp mang bát đũa tới đặt ở trước mặt Văn Hi, sau đó mới quay về chỗ ngồi ăn cơm. Ăn từng miếng từng miếng như mèo con ăn cơm, cứ ăn một miếng lại ngó sang chỗ Bì Tu một cái, tình cờ chạm mắt với Văn Hi thì lại lập tức cúi đầu bới cơm, nhìn ra Văn Hi muốn cười.
Ông chủ Bì ăn chay, Văn Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-ty-huu-chi-co-vao-khong-co-ra/250698/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.