Ninh Chiêu phụ trách công việc sơ chế trong bếp, lúc tiệm không có khách thì Tiết Dĩ Liên cùng vài phục vụ khác cũng phải phụ xử lý nguyên liệu. Mấy chuyện như vậy hỏi anh cũng không có gì lạ.
Ninh Chiêu không chút do dự nói: "Tôi mang ra sa mạc xử lý là được." Tìm chỗ trống gần Tiệm cơm Nam Lai, lột da lấy nội tạng rồi chôn tại chỗ luôn.
Hồng Lan Chi nghe vậy vội lên tiếng: "Tôi đi cùng." Bà muốn tiện đường ghé qua trạm y tế một chuyến, gọi Hồng Ngọc đến Tiệm cơm Nam Lai ăn trưa.
Đinh Lộ nghe thấy thò đầu ra: "Chị Hồng chị dám g.i.ế.c ếch à?" Đinh Lộ nghe rất rõ cuộc đối thoại giữa Tiết Dĩ Liên và Ninh Chiêu, trong lòng chỉ mong công việc g.i.ế.c ếch bò đừng rơi vào tay mình, việc khác thì cô không ngại, chứ g.i.ế.c ếch bò thì thật sự thấy sợ.
Không ngờ Hồng Lan Chi lại còn chủ động nhận làm việc này.
Động tác của Hồng Lan Chi hơi cứng lại, g.i.ế.c ếch, bà chưa từng làm, chỉ nghĩ đến hình dáng và cảm giác chạm vào con vật đó, trên tay đã nổi cả da gà.
Nhưng ếch thì chắc chắn phải g.i.ế.c, con vật chỉ bằng bàn tay, có thể khó g.i.ế.c đến mức nào? Hồng Lan Chi tự cổ vũ mình, nói về gia súc gia cầm thì bà chỉ từng g.i.ế.c gà, có lần xuống d.a.o lệch, khiến cổ gà trổ ra một vết m.á.u to, đầu gần như không nhấc nổi vẫn còn có thể chạy tán loạn quanh sân, cuối cùng là bà đuổi theo mới bắt lại được, chẳng lẽ còn khó hơn g.i.ế.c ếch? "Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5192105/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.