Tuy không cho trực tiếp vào đồ ăn, chỉ khuếch tán trong không gian như nước hoa, nhưng như vậy cũng là một kiểu lừa dối thực khách. Khi đó, Vương Huệ rất bất mãn, chỉ vì trò này quá tệ, mà cô thì lại luôn dễ bị lừa! Khứu giác ảnh hưởng quá lớn đến con người, nó khiến ta khao khát món ăn một cách sai lầm, khiến lần thất vọng trước bị quên sạch. Vương Huệ là người có tiếng trong việc bị dắt mũi, bằng chứng là bao lần ghé tiệm bánh mì gần nhà rõ ràng quán ấy chẳng mấy ngon, chỉ vì mỗi lần đi ngang lại bị mùi bánh hấp dẫn mà tự nhủ "thử thêm lần nữa xem sao".
Nhưng món bò xào lạnh cay này thì khác. Ngửi đã thơm, ăn còn thơm hơn. So với mùi hương hư ảo, thì cảm giác thực sự trong miệng khi c.ắ.n vào lại càng thỏa mãn. Sau khi nuốt xuống bụng, trong miệng vẫn còn dư âm mùi thơm quanh quẩn.
Mọi người vừa nhai bò xào lạnh cay vừa chờ món khác lên, chẳng thấy bực bội chút nào, ngược lại còn rất tận hưởng. Lúc này, cô Trịnh ngồi cạnh bỗng bật ra một tiếng kinh ngạc: "Chân gà da hổ này tuyệt quá!"
Cô Trịnh vốn cũng theo mọi người ăn bò xào lạnh cay, nhưng từ nhỏ cô đã không ăn được cay. Dù bò xào lạnh cay này đã là vị cay ngọt ai cũng ăn được, cô cũng chỉ ăn được hai miếng là chịu hết nổi.
Đúng lúc ấy, cô Trịnh nhìn thấy đĩa chân gà da hổ bên cạnh, định ăn hai miếng để giảm cảm giác cay trong miệng, ai ngờ c.ắ.n một miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5170465/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.