Seaver thấy cô đã cầm lên một chiếc, vội vàng giữ lại: "Cái này may chưa xong, tôi... tôi sửa xong rồi đưa cô sau."
Nam Đồ cảm thấy kỳ lạ, cái này may chưa xong, nhưng chẳng phải bên cạnh còn rất nhiều cái giống y hệt sao? Dù vậy cô không nói gì, chỉ lấy ra túi đựng tiền hôm nay.
"Tôi có tiền trả tiền phòng rồi, hôm qua và hôm nay, ngày mai có khi tôi cũng ở lại, tổng cộng ba ngày."
Seaver đưa lại viên khoáng thạch xanh lam mà Nam Đồ đã cầm thế chấp.
Nam Đồ để ý thấy ánh mắt Seaver nhìn viên khoáng thạch, không vội lấy lại mà như có suy nghĩ gì đó nói: "Viên đá này trông giống màu mắt của anh thật đấy."
Seaver không hiểu câu này có ý gì, ngơ ngác chớp mắt.
Nam Đồ nói: "Anh thích thì tôi tặng anh." Đá quý nên đi cùng mỹ nhân, cũng không tính là uổng phí.
Seaver chìm trong niềm vui sướng lớn lao, ánh mắt xanh lam lấp lánh ánh sáng."Thật, thật sao?"
Anh chưa học được cách khách sáo và từ chối của loài người, nhưng cũng biết một điều, con người sẽ không tặng quà cho kẻ mà họ ghét.
Tuy đây chỉ là một lõi tinh thể của dị thú, giá trị của nó cũng không cao, nhưng Nam Đồ không muốn thiện ý của mình bị coi nhẹ, nên căn dặn: "Giá trị của nó không cao, nhưng cả đại lục này cũng không có viên thứ hai, anh phải cất kỹ đấy."
TBC
Dĩ nhiên là độc nhất vô nhị, bởi vốn dĩ nó không phải thứ thuộc về thế giới này.
Seaver nghe vậy lập tức nghiêm túc:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5170441/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.