Hệ thống muốn cô tiếp đãi nhiều khách từ các thế giới, Nam Đồ hoàn toàn hiểu. Dù hệ thống không nói thẳng, nhưng từ việc nó thu hồi tinh hạch đổi thành tiền rồi còn thu thêm phí dịch vụ, cũng đủ thấy hệ thống không cần doanh thu mà là năng lượng trong tinh hạch.
Sau khi Tân Hoan đến tiệm, Nam Đồ cũng hiểu thêm về thế giới tận thế. Cô biết lý do tinh hạch trở thành đơn vị tiền tệ phổ thông, là vì rất nhiều vũ khí ở Thiên Lăng Thành đều dùng tinh hạch làm năng lượng. Trong sinh hoạt thường ngày, tinh hạch cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng.
Xét từ góc độ này thì tất cả đều hợp lý. Dù cô có doanh thu cao cỡ nào ở thế giới này thì cũng chẳng liên quan gì tới hệ thống, không mang lại lợi ích gì cho nó, chẳng trách nó lại sốt ruột như vậy.
Nhưng cô cũng không dễ dàng bị thuyết phục, phải để hệ thống hiểu rõ tình hình hiện tại: "Lúc trước ném tiệm cơm vào sa mạc, đó là lỗi của cậu. Khi đó tôi kinh doanh không tốt, có khách từ các thế giới tới tôi tất nhiên ưu tiên, về lâu dài thì trọng tâm nghiêng về bên đó cũng là chuyện thường tình. Bây giờ quán đã bán tốt hơn, khách từ các thế giới lại chỉ có vài người, có cũng được không có cũng chẳng sao, tiếp họ có khi ảnh hưởng khách bên này, nghĩ thôi đã thấy phiền."
Thấy Nam Đồ quá tiêu cực, hệ thống vội nhượng bộ: [Trải nghiệm của thế giới đầu tiên đúng là không tốt, để bù lại, từ giờ giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5079696/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.