"Ban đầu em tưởng đó là ảo giác lúc sắp c.h.ế.t, đột nhiên xuất hiện một tòa nhà, bên trong có nước, có đồ ăn, còn có..." mẹ.
Cô nhìn sang Nam Đồ, trong ánh mắt vô thức hiện lên sự ngưỡng mộ đầy nương tựa.
Nam Đồ chậm rãi nói: "Đây không phải ảo giác, bất kể em nghĩ sao, thì tóm lại có một tiệm cơm ở đây, chuyên đón tiếp những vị khách như em. Và sẽ còn có những vị khách khác nữa..."
Trên mặt Tân Hoan hiện lên vẻ hoảng hốt, cô vội vàng phủ nhận: "Khách ư? Em không phải. Không... Ý em là em không nên nhận đãi ngộ như khách hàng."
Cô không giấu giếm mà nói thẳng: "Em thật sự rất nghèo, không có lấy một đồng. Em biết mình đã uống nhiều nước, ăn cả đồ ăn, nhưng em thật sự không biết phải trả tiền thế nào. Có lẽ... chị có thể đuổi em đi, hoặc đ.á.n.h em một trận."
Tân Hoan thật lòng nghĩ rằng, ở nơi tuyệt vọng như sa mạc An Kim, nếu có một tiệm cơm cho nước mát và đồ ăn ngon, bất kỳ ai cũng sẵn sàng dùng vàng đổi lấy những thứ có thể cứu sống mình.
Nhưng cô thì không có gì cả.
"Đuổi em đi? Thế chẳng phải tôi còn lỗ nặng hơn à." Nam Đồ kín đáo đ.á.n.h giá Tân Hoan một lượt.
Trên mặt cô vẫn có chút non nớt, nhưng đã là một cô gái trưởng thành, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, tứ chi lộ rõ cơ bắp, làn da lộ ra bên ngoài hơi thô ráp do bị cát gió mài mòn, nhưng đôi mắt lại sáng vô cùng.
Sức khỏe người ở thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5079680/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.