Ánh sáng xung quanh dịu nhẹ đến lạ thường, không giống ánh mặt trời chói chang phản chiếu từ khắp nơi trong sa mạc khiến người ta không thể mở mắt.
Trên chiếc bàn dài hẹp cách đó không xa, đặt vài chậu cây xanh mướt, bên cạnh là một bình hoa thủy tinh nhỏ, cắm vài bông hoa vàng nhạt xinh xắn. Một củ cải tròn trịa còn dính giọt nước bị ai đó vội vàng đặt trên bàn.
TBC
Bên tay trái là những bộ bàn ghế xếp ngay ngắn, trên tường treo vài bức tranh trang trí. Nhìn không giống nội thất gia đình, vì số lượng bàn ghế có vẻ nhiều quá.
Ngay trước mắt cô là một gương mặt trắng trẻo, sạch sẽ, đang chăm chú nhìn cô đầy quan tâm.
Điều khiến Tân Hoan vừa thất vọng vừa nhẹ nhõm, là đó không phải gương mặt người mẹ đã khuất mà cô thấy trong mơ hồ, có lẽ vẫn chưa đến ngày mẹ dẫn cô đi.
"Đây là đâu vậy?"
"Một tiệm cơm, tôi là bà chủ ở đây." Nam Đồ nói.
"Một tiệm cơm." Tân Hoan lặp lại đầy hoài nghi: "Nhưng... tôi không hiểu..."
"Bé ngoan, không phải câu hỏi nào cũng có đáp án." Nam Đồ không trả lời câu hỏi đó mà ngược lại hỏi lại: "Còn em thì sao, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tân Hoan khẽ nói: "Là như thế này..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Điều kỳ lạ là, tuy Nam Đồ đã cứu mạng cô, nhưng hôm nay thực sự là lần đầu họ gặp nhau, đối mặt với một người xa lạ như vậy Tân Hoan lại có thể bình tĩnh mà kể hết mọi chuyện ra.
Tuy rằng Tân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-lien-gioi/5076140/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.