Ngày hôm ấy, Hải Thiên Du tỏ tình trực tiếp khiến Kì Húc bị kinh sợ. Cậu ta bị dọa đến mức mất hết thần hồn, một lòng nghĩ phải tránh Hải Thiên Du, sau đó chạy mất.
Buổi tối đường trường gió rít lạnh, đầu cậu tràn ngập hình ảnh bị cưỡng hôn, hoàn toàn không để ý đến cảm giác khó chịu khi gió lùa vào họng ran rát. Một mạch trốn về kí túc xá, cậu xíu nữa là nôn cả ra, khó chịu đến mức cả tối đó không ngủ được.
Cậu xông vào phòng, tháo giày ra rồi chui tọt vào trong chăn. Đoạn chạy nhanh vừa nãy đã được tính là vận động kịch liệt lắm rồi, tim cậu như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Cậu nằm thẳng thở đều, để phổi mình không chịu áp lực nữa. Thế nhưng trái tim đã ngoài sự khống chế, đập thình thịch không yên!
— Anh thích em, anh thích em từ rất lâu rồi!
Mỗi lúc đi ngủ, những lời này lại vọng về bên tai, cậu lập tức mở bừng hai mắt, cảm nhận trái tim đập bung ***g ngực.
Trong đêm đông yên tĩnh, dường như Kì Húc chỉ nghe thấy tiếng “Thịch—— Thịch—— Thịch——” Vừa dồn dập lại vừa kích động, ngay cả bản thân mình cũng không biết làm thế nào.
Cậu vẫn một mực coi Hải Thiên Du là anh em, so với ruột thịt còn thân hơn. Nếu trên đời này chỉ có một người chân chính đối xử với cậu tốt lành, vậy ngoài Hải Thiên Du cũng chẳng còn ai khác. Ngay cả bạn cùng phòng cũng chỉ là anh em ủng hộ giúp đỡ lẫn nhau, mà Hải Thiên Du chưa từng gián đoạn sự quan tâm chăm sóc vô vi bất chí này.
Có lúc cậu đã từng nghĩ, Hải Thiên Du đối xử với cậu tốt như vậy là vì lý do gì. Muốn hỏi cho rõ thì anh lại dùng vẻ mặt bâng quơ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-gan-truong-dai-hoc/1354346/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.