"Thương Khâu?"
Người đàn ông bịt mắt Tạ Nhất thân hình cao lớn, âm thanh trầm thấp phun vào trong tai Tạ Nhất, khiến Tạ Nhất không hiểu sao rùng mình một cái, phía sau lưng toát ra một trận tê dại, len thẳng lên trên đỉnh đầu.
Mặc dù Tạ Nhất nhìn không thấy hình dạng của người đàn ông, còn là nửa người xa lạ mới vừa gặp mặt ngày hôm qua thôi, nhưng nghe giọng nói cũng biết là Thương Khâu, thậm chí không mở miệng, Tạ Nhất cũng không hiểu sao lại chắc chắn người nọ chính là Thương Khâu.
Quả nhiên, người đàn ông nói giọng trầm thấp: "Là tôi."
Theo âm thanh huyên náo, rất nhanh thì cáng cứu thương đặt lên xe cứu thương, cảnh sát sơ tán đám người, thời gian cũng đã trễ, người vây xem sôi nổi trò chuyện bát quái, liền tản đi hết.
Lúc này Thương Khâu mới chậm rãi buông tay ra, Tạ Nhất lại nhìn về phía trước, đã không còn cáng cứu thương màu trắng kia nữa.
Tạ Nhất vội vàng xoay đầu lại, Thương Khâu đang muốn rời đi, cũng quay đầu lại nhìn cậu một cái, giọng thản nhiên: "Thể chất cậu đặc thù, không nên nhìn ánh mắt của người chết..."
Anh ta nói xong, lại liếc nhìn thật sâu Tạ Nhất, áo đen, mắt đen phối hợp với nửa đêm, giọng nói mang theo từ tính của trầm lắng, nói lãnh đạm: "Thể chất cậu đặc thù, sẽ bị quấn lấy."
Thương Khâu nói xong, lập tức quay đầu liền đi mất.
Tạ Nhất hoàn toàn mông lung đứng tại chỗ, không biết Thương Khâu nói có ý gì, rõ ràng đều là tiếng Trung, ngay cả đang ở cùng nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-com-dem-khuya/193499/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.