Cái người râu ria đầy mặt, hốc mắt hõm sâu xuống kia đâu còn là Tề Đế lạnh lùng cao ngạo nữa.
”Chủ thượng, ngài cần phải nghỉ ngơi, Nguyệt cô nương còn chưa tìm được thìngài đã gục mất rồi. “ Tề Bạch cả người mệt mỏi khuyên.
Huynh đệ Diệp Thái tử cùng tất cả những người ở đây, ai ai cũng mang theo vẻ mệt mỏi. Mấy ngày mấy đêm bọn họ tìm hết cả con sông này cũng không thấyngười.
Huống chi huynh đệ Diệp thái tử, bọn họ vừa đến kinhthành Đại Tề nghe tin muội muội rơi xuống vực liền vó ngựa không ngừngnghỉ đến đây tìm người rồi.
Tề Ngôn bỏ ngoài tai lời nói của Tề Bạch. Vẫn tiếp tục men theo con sông tìm kiếm.
”Tủm” Hình như nhìn thấy cái gì đó, Tề Ngôn vội vàng nhảy xuống sông.
”Chủ thượng” Tề Bạch hoảng hồn nhảy xuống theo.
”Tề Ngôn” Diệp thái tử chạy đến bờ sông.
Nhìn thấy Tề Ngôn bơi lên bờ, Tứ hoàng tử độc miệng châm chọc “hừ, Ngươiđừng vội chết như vậy chứ, mắc công Bảo Bảo nhà ta lại nghĩ rằng ngươivì nàng mà chết rồi áy náy buồn bực chứ.”
”Tứ hoàng tử cẩn trọng lời nói!” Tề Bạch tức giận quát.
”Sao nào? Chuyện của bản điện hạ còn cần một thừa tướng như ngươi trách móchay sao? Hử?” Tứ hoàng tử ngang ngược vấn tội. Mặc dù bề ngoài hắn là kẻ phong lưu, ôn nhu với mọi người khác với vẻ lạnh nhạt của Thái tử ca ca nhưng mười mấy năm nay hắn lăn lộn trong quân doanh chiến trường nhưcơm bữa.
Trên người tôi luyện ra khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-chua-truy-phu/3027042/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.