“Ta biết y thuật” Bảo Bảo nhìn khắp người “Tiểu cô nương, ai đã băng bó vết thương cho ta vậy?”
”Ta” giọng nói non nớt của tiểu cô nương vang lên.
”Ngươi trị thương cho ta!?” Bảo Bảo nghi hoặc, những vết thương bị đá đập, áplực của dòng nước trên người nàng không còn đau nữa.
”Đúng vậy, nơi này chỉ có ta.” Ngụ ý là ở đây chỉ có mình ta, không phải ta trị thương cho ngươi thì còn ai trị nữa.
”Tiểu cô nương, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Bảo Bảo tò mò nhìn tiểu cô nương này.
”Ta không biết.”
”Ngươi không biết? Ngươi bị mất trí nhớ?”
”Không”
”Vậy ngươi tên gì?”
”Không có”
”Thế người nhà ngươi đâu?” Hỏi xong câu đó Bảo Bảo muốn tát cho mình một bạt tai, chẳng phải lúc nãy tiểu cô nương nói chỉ có một mình nàng thôisao.
”Không có”
”Vậy ngươi ở đây từ khi nào?”
”Từ khi có ý thức ta liền ở đây, là lão hổ nuôi ta.”
”Ngươi biết y thuật?”
”Ân”
”Không ai dạy ngươi y thuật?”
”Không”
Bảo Bảo há hốc mồm nhìn cô nương trước mắt này, đây là thiên tài, à không phải nói là quái vật mới đúng.
”Tiểu cô nương, ta ngủ mấy ngày rồi?”
”Ngươi ngủ hơn hai đêm”
”Lâu như vậy, không biết đám người Tiểu Hắc như thế nào rồi, ta lại cứu tênbăng sơn đó thêm một lần, nhất định phải vài điều kiện mới được.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Hạ lưu con sông dưới vực
”Tiểu chủ tử, ngài đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-chua-truy-phu/3027041/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.