”Chứng minh nhân phẩm bản cô nương tốt. Người gặp người thích, hoagặp hoa nở.” Bảo Bảo giả bộ tự kỉ đánh trống lảng. Sau đó leo lên ngựadẫn đầu chạy về phía trước. Theo sau là đám người Tề Ngôn và thuộc hạcủa nàng.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Phía Bắc biên giới Đại Tề
”Thuộc hạ Mạc Tùng tham kiến cô nương.”
”Lâu ngày không gặp Mạc Tùng ngươi vẫn cứng nhắc như ngày nào.” Bảo Bảo chọc chọc cọng cỏ lên mũi Mạc Tùng.
”Hắt xì, hắt xì” Mạc Tùng liên tục hắt hơi “Cô nương, ngài lại bôi cái thứgì lên cỏ nữa vậy?” Giọng nói bất đắt dĩ của Mạc Tùng khiến cho mọingười nghi hoặc.
”Ai bảo ngay lần đầu tiên gặp nhau hắn lại gài bẫy ta chứ!” Bảo Bảo hảo tâm giải thích.
”Cô nương, ngài vẫn chưa trả thù đủ sao. Lần đó nếu biết là ngài cho tamười cái gan cũng không dám làm như vậy.” Haiz, ai bảo hắn không nghelời cảnh báo của tên khốn Mạc Cúc kia mà chọc phải tổ ong vò vẽ này cơchứ.
”Tử Trúc đâu, sao chỉ có mình ngươi thôi vậy?”
”Cô nương, chủ tử đang xử lí chút việc gấp nên phái thuộc hạ cùng Mạc Cúc đến đón ngài.”
”Í, Mạc Cúc cũng đến? Hắn đâu rồi, sao ta không thấy?” Bảo Bảo nhìn đông nhìn tây tìm bóng dáng của Mạc Cúc.
”Cô nương, Mạc Cúc đang ở phía sau dọn dẹp lũ ruồi bọ của hoàng cung.” Giọng nói của Mạc Tùng pha thêm chút sát ý.
”Vị kia sao càng ngày càng nguy xuẩn vậy. Thứ hắn muốn chưa chắn Tử Trúc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-chua-truy-phu/3027026/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.