Lục Thừa vừa xấu hổ vừa giận dữ, thật không biết nên dùng lời gì để hình dung.
Hắn làm tổng tài tập đoàn Lục thị, trước giờ Lục Thừa chỉ nghe được lời tâng bốc khen tặng, có bao giờ bị nhục nhã như hôm nay? Mà hiện giờ chẳng những bị nhục nhã, còn nặng nề như vậy, điều này bảo hắn làm sao chịu được?
Nhưng không nhẫn nhịn được thì thế nào? Lục Thừa không biết Diệp An Bang, nhưng nhận thức Trần Tiểu Long. Hắn biết trọng lượng của Trần Tiểu Long trong tỉnh Yến Bắc nặng bao nhiêu, nếu đắc tội người này, hậu quả khủng bố thật khó thể tưởng tượng.
Trong lòng Ứng Giam Lục dâng lên lửa giận!
Cho dù hắn uất ức thế nào, nhưng cha hắn bị người trách mắng như vậy, điều này làm hắn muốn nổi điên. Cho nên ánh mắt hắn nhìn Trần Tiểu Long tràn đầy giận dữ.
- Là ý tứ gì? Ánh mắt này của anh muốn nói, nếu có cơ hội sẽ giết chết tôi có phải hay không?
Trần Tiểu Long lạnh lùng nhìn lướt qua Ứng Giam Lục nói.
- Tôi…
- Trần tổng, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm!
Lục Thừa vội nói.
- Tiểu Long, cho tôi chút mặt mũi đi!
Lâm Giang Lễ cau mày nói.
- Nể tình?
Trần Tiểu Long nhìn Lâm Giang Lễ, không chút xúc cảm, bình tĩnh nói:
- Ông muốn tôi cho ông mặt mũi phải không? Được, tôi cho ông mặt mũi. Chuyện này, ông nói nên giải quyết như thế nào?
- Việc này…
Lâm Giang Lễ chần chờ nói:
- Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2703257/chuong-1597.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.