Chương trước
Chương sau
Lục Thừa vừa xấu hổ vừa giận dữ, thật không biết nên dùng lời gì để hình dung.

Hắn làm tổng tài tập đoàn Lục thị, trước giờ Lục Thừa chỉ nghe được lời tâng bốc khen tặng, có bao giờ bị nhục nhã như hôm nay? Mà hiện giờ chẳng những bị nhục nhã, còn nặng nề như vậy, điều này bảo hắn làm sao chịu được?

Nhưng không nhẫn nhịn được thì thế nào? Lục Thừa không biết Diệp An Bang, nhưng nhận thức Trần Tiểu Long. Hắn biết trọng lượng của Trần Tiểu Long trong tỉnh Yến Bắc nặng bao nhiêu, nếu đắc tội người này, hậu quả khủng bố thật khó thể tưởng tượng.

Trong lòng Ứng Giam Lục dâng lên lửa giận!

Cho dù hắn uất ức thế nào, nhưng cha hắn bị người trách mắng như vậy, điều này làm hắn muốn nổi điên. Cho nên ánh mắt hắn nhìn Trần Tiểu Long tràn đầy giận dữ.

- Là ý tứ gì? Ánh mắt này của anh muốn nói, nếu có cơ hội sẽ giết chết tôi có phải hay không?

Trần Tiểu Long lạnh lùng nhìn lướt qua Ứng Giam Lục nói.

- Tôi…

- Trần tổng, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm!

Lục Thừa vội nói.

- Tiểu Long, cho tôi chút mặt mũi đi!

Lâm Giang Lễ cau mày nói.

- Nể tình?

Trần Tiểu Long nhìn Lâm Giang Lễ, không chút xúc cảm, bình tĩnh nói:

- Ông muốn tôi cho ông mặt mũi phải không? Được, tôi cho ông mặt mũi. Chuyện này, ông nói nên giải quyết như thế nào?

- Việc này…

Lâm Giang Lễ chần chờ nói:

- Chuyện này đích thật là Ứng Giam Lục làm không đúng, hắn thật sự không nên làm như vậy. Như vậy cánh cửa kia giá trị bao nhiêu tiền, để cho hắn bồi. Sau đó lại nhận lỗi với anh, được chứ?

- Được a, nếu Lâm phó chủ tịch đã mở miệng, tôi sao có thể không cho ông mặt mũi? Đồ vật trong nhà hàng của tôi đều dùng chất gỗ đặc biệt chế tạo, sau này không biết còn có ai muốn đặt phòng này nữa hay không, ba trăm ngàn đi!

Trần Tiểu Long tùy ý nói.

- Ba trăm ngàn? Anh giật tiền sao!

Ứng Giam Lục lớn tiếng nói.

- Sao vậy? Không muốn đền tiền?

Trần Tiểu Long nghiền ngẫm hỏi.

- Không, trả đủ ba trăm ngàn, tôi trả đủ tiền!

Lục Thừa vội vàng lấy ra chi phiếu, đưa vào trong tay Trần Tiểu Long:

- Đây là bốn trăm ngàn, hi vọng Trần tổng vui lòng nhận cho, chuyện này đích thật là do con tôi làm không chu đáo, hi vọng anh có thể thông cảm bỏ qua!

Trần Tiểu Long cầm chi phiếu, tùy ý phe phẩy, nhưng không lên tiếng. Lục Thừa nhìn qua Ứng Giam Lục, quát:

- Còn đứng ở đó làm gì? Lại đây, lập tức nhận lỗi với Trần tổng!

- Trần tổng, thật xin lỗi!

Ứng Giam Lục thật sự không muốn mở miệng, nhưng tiếp xúc ánh mắt của cha, biết việc này không khả năng thương lượng, đành ngoan ngoãn đi tới cúi đầu nói.

- Được, việc này cứ giải quyết như vậy. Nhưng hãy nhớ kỹ, sau này anh đừng tiếp tục xuất hiện trong Yến Xuân Lâu!

Trần Tiểu Long thản nhiên nói.

Bốn người Lâm Giang Lễ vội vàng rời đi, đợi sau khi ra bên ngoài, Lâm Giang Lễ nói:

- Chuyện này các vị cũng đừng tiếp tục tìm tôi, tôi thật sự không biết nên làm sao bây giờ. Nếu hai người có phương pháp khác thì nên vận dụng đi, bằng không đi tìm Tô Mộc cầu tình. Hơn nữa nhất định phải nhanh chóng, nếu bị bên chủ tịch tỉnh truyền lời xuống, hai người cứ đợi chờ đợi bị thu thập đi thôi!

- Lão Lâm, việc này thật sự xin lỗi!

Lục Thừa nói.

- Cứ như vậy đi!

Lâm Giang Lễ vội vàng rời đi.

Lâm Giang Lễ thật sự không muốn dây dưa thêm giây phút nào nữa, hắn không muốn tiếp tục nhìn thấy Ứng Giam Lục. Hắn biết có lẽ Diệp An Bang sẽ không vì loại chuyện này mà thu thập hắn. Nhưng nếu muốn tìm phiền phức cho hắn, thật sự là chuyện vô cùng dễ dàng.

Lâm Giang Lễ là phó chủ tịch thường vụ tỉnh thành, làm việc cùng một thành phố với lãnh đạo tỉnh cấp, muốn tránh né phiền toái như vậy là chuyện không khả năng.

Bên trong xe một mảnh tĩnh mịch.

- Cha mẹ, làm sao bây giờ?

Ứng Giam Lục thấp giọng hỏi.

Ứng Giam Lục biết mình gây ra đại họa, lần này hắn thật sự hoảng sợ. Nghĩ mình dám hô Diệp An Bang là tội phạm lừa đảo, mà tính cách của Diệp An Bang thế nào hắn không biết, trong lòng đã cảm thấy thật khủng hoảng.

Ba!

Lục Thừa nhìn khuôn mặt khiến người chán ghét của con trai, hung hăng vung tay tát tới. Một tát này nếu là lúc bình thường Ứng Lan Yến tuyệt đối sẽ ngăn cản, nhưng hiện tại bà ta ngồi yên ở đó không hề nói tiếng nào.

Xông ra họa lớn như vậy, bảo Ứng Lan Yến làm sao dám nói chuyện?

Lục Thừa đã trả giá cho gia đình này không ít, chỉ nói năm xưa Lục Thừa đồng ý cho Ứng Giam Lục theo họ Ứng, cũng đã là nhượng bộ lớn nhất. Hiện tại thì sao? Lục Thừa vất vả nhiều năm như vậy, chỉ sợ vì sự phá sản của Ứng Giam Lục mà hoàn toàn bị hủy diệt.

Ứng Lan Yến hiểu thật rõ ràng, đây không phải nói chuyện khoa trương.

- Mẹ!

Ứng Giam Lục khóc hô lên.

- Câm miệng!

Lục Thừa hung hăng quát.

- Lão Lục, đừng như vậy, ông nhanh chóng nghĩ biện pháp đi, việc này biến thành như thế, rốt cục phải giải quyết thế nào?

Ứng Lan Yến sốt ruột hỏi.

- Giải quyết như thế nào, bà nói nên giải quyết thế nào? Tôi có tư cách nói chuyện với Diệp chủ tịch, hay tôi có quan hệ gì với Diệp chủ tịch? Đều là bà nuông chiều nó, xem nó chọc ra cái sọt lớn bao nhiêu. Được rồi, chuyện này hiện tại nhất định phải giải quyết, nếu không sẽ phát sinh biến cố. Hiện tại bà dẫn nghịch tử này về nhà, tìm cha của bà đi!

- Trước kia cha của bà từng công tác trong Thương Thiền thị, tin tưởng sẽ có chút người có thể dùng tới. Tôi mơ hồ nhớ được hình như Tô Mộc làm việc trong huyện Ân Huyền, hi vọng có thể quản được. Mặt khác, tôi phải đi quanh đây xem có thể tìm được người quen, nhìn xem họ có thể cầu được Diệp chủ tịch hay không!

Lục Thừa cau mày nói.

- Được, cứ làm như vậy đi!

Ứng Lan Yến vội nói.

Ở bên này Trần Tiểu Long sẽ làm thế nào, Lâm Giang Lễ bọn hắn gặp phải chuyện gì, Tô Mộc không biết. Hắn chỉ biết sau khi tiễn Diệp An Bang lên xe, hắn còn đang đứng ở ven đường, di động chợt vang lên, là tin nhắn của Diệp Tích.

Nội dung tin nhắn thật đơn giản, nói chính là Diệp An Bang nhờ Diệp Tích chuyển cho hắn một câu, chỉ có chín chữ: từ nay về sau, làm chỗ dựa cho anh!

Chỉ một câu như vậy làm sóng lòng Tô Mộc chợt mênh mông. Hắn biết, không cần biết trước kia là thế nào, nhưng từ giờ trở đi, Diệp An Bang thật sự chấp nhận hắn là con rể.

- Từ nay về sau, làm chỗ dựa cho mình!

Tô Mộc nghĩ tới lời này, nụ cười chợt ấm áp. Hắn biết đêm nay Diệp Tích sẽ không quay lại, nói thế nào nàng cũng nên thẹn thùng một chút đi. Nếu vậy hắn có thể tùy ý đi dạo quanh đây.

Đinh linh linh!

Ngay khi Tô Mộc định rời đi, Trần Tiểu Long chợt gọi tới, mãi tới lúc này Tô Mộc vẫn chưa biết Trần Tiểu Long là lão bản Yến Xuân Lâu.

- Tô ca, sao lại thế này? Anh đã tới tỉnh thành, chẳng lẽ nhất định phải đợi tôi gọi điện cho anh mới được sao?

Trần Tiểu Long lớn tiếng nói.

- Thì tôi vừa mới tới thôi, thậm chí còn chưa kịp thở lấy hơi đâu. Sao vậy? Vừa lúc tôi rảnh rỗi, đi ra ngoài ngồi một chút?

Tô Mộc cười hỏi.

- Được đó, tôi muốn nói với anh một việc đâu, còn nữa, tôi muốn tặng cho anh chút đồ vật!

Trần Tiểu Long nói.

- Đồ vật gì quan trọng như vậy, còn đáng giá cho cậu gọi điện giữa đêm đây?

Tô Mộc hỏi.

- Gặp mặt thì sẽ biết, anh đang ở đâu? Tôi qua đón anh!

Trần Tiểu Long hỏi.

- Tôi ở…

Đợi Tô Mộc nói xong địa chỉ, Trần Tiểu Long lập tức lái xe đi qua. Ngay lúc Tô Mộc đang đứng chờ, di động chợt vang lên. Nhưng lần này là Long Loan gọi tới, mà nàng cũng không quanh co, trực tiếp vào vấn đề.

- Có phải tên ngu xuẩn Ứng Giam Lục lại đi tìm anh làm phiền không?

- Long đại tiểu thư, hiện tại hình như em đang ở trường học đi? Sao nhanh như vậy đã biết chuyện này. Chẳng lẽ em có đường dây chỉ điểm khắp cả Thạch Đô thị hay sao?

Tô Mộc đùa giỡn hỏi.

- Em đương nhiên có con đường tin tức của mình, anh chỉ cần nói cho em biết có phải vậy hay không?

Long Loan hỏi.

- Đúng vậy!

Tô Mộc trầm giọng nói.

- Thật là liều lĩnh, cha em đã không thèm tính toán với hắn, hắn còn dám làm ra chuyện ngu xuẩn như thế. Được rồi, em biết trong lòng anh khẳng định đang nghĩ, tại sao Ứng Giam Lục còn chưa bị thu thập, em qua tìm anh nói một chút!

Long Loan nói thẳng.

- Em đang ở Thạch Đô thị?

Tô Mộc kinh ngạc nói.

- Tại sao em không ở đây được chứ?

Long Loan nói.

- Được rồi, nếu đã như vậy, vừa rồi anh đã hẹn Trần Tiểu Long đi uống nước. Nếu em tới được thì đợi sau khi chúng tôi tới địa điểm sẽ nhắn tin cho em, được không?

Tô Mộc hỏi.

- Cứ như vậy!

Nói thật, Tô Mộc rất muốn biết lúc trước Long Chấn Thiên vì sao lại không xử lý Ứng Giam Lục đây? Xem ra là có người can thiệp, bằng không dựa theo thân phận của Long Chấn Thiên, quả quyết sẽ không như vậy.

Mười phút sau.

Khi một chiếc xe Maserati phong tao xuất hiện, Tô Mộc không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, có đôi khi Trần Tiểu Long gây cho hắn cảm giác thật trầm ổn, nhưng có đôi khi lại có vẻ lướt gió tung mây như thế.

Nhưng chính bởi vì như vậy, Tô Mộc mới cảm thấy có hứng thú với Trần Tiểu Long, trên thực tế trong tư liệu quan bảng, độ thân mật cũng khá cao, trong khuy tư cũng không hề có ý nghĩ muốn xúc phạm gì tới Tô Mộc.

- Nói nghe xem, tối nay định đưa tôi đi đâu đây? Tôi hoàn toàn không biết gì về Thạch Đô thị cả!

Tô Mộc cười nói.

- Yên tâm đi, tối nay có tôi ở đây, nhất định làm anh hài lòng. Hiện tại tôi đưa anh đi tới một câu lạc bộ mới khai trương, cam đoan anh thích thú!

Trần Tiểu Long cười nói.

- Tùy cậu!

Tô Mộc nói.

- Vậy đi thôi!

Trần Tiểu Long cho xe lao nhanh, thoáng chốc đã dung nhập vào dòng xe cộ qua lại như mắc cửi.

Cùng lúc đó, bên trong đại viện gia chúc tỉnh ủy, Long Chấn Thiên vừa buông điện thoại, vẻ mặt biến thành nghiền ngẫm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.