Chương trước
Chương sau
Chuyện trước kia chưa từng nghĩ qua, nhưng trong vô hình đã làm qua, anh sẽ cảm thấy như thế nào? Nhất định vừa cảm thấy ngoài ý muốn đồng thời lại vui mừng kinh ngạc…điều này chứng minh chuyện gì? Chứng minh người khi còn sống thật sự cần có cuộc sống muôn màu muôn vẻ điều tiết, như vậy mới có ý nghĩa.

Vào lúc này phi cơ cũng không thể trực tiếp bay vào khu vực của trùm ma túy, mà đáp xuống một sân bay quân dụng, nhóm người Tô Mộc liền lặng lẽ rời đi. Về phần Dương Phát Thanh, chỉ chờ nhóm người Tô Mộc trở lại sẽ mang trở về.

Bên trong một khu rừng nguyên thủy biên cảnh phía nam, khu rừng diện tích rộng lớn, cây cối rậm rạp vô cùng. Loại địa phương như vậy trừ phi dùng lửa đốt, hoàn toàn san thành bình địa, nếu không chạy vào trong đó còn muốn tìm người, thật sự vô cùng khó khăn.

Vị trí của Tô Mộc hiện tại chính là một tiểu thị trấn, dựa theo kế hoạch giữa Dã Lang đã định, Dã Lang sẽ phái người đón Dương Phát Thanh, sau đó thông qua con đường của tên trùm ma túy thoát ra ngoài.

Phanh phanh!

Ngay khi Tô Mộc đang ở trong phòng chờ đợi, tiếng gõ cửa vang lên. Mà tiếng gõ cửa lại rất có quy luật. Vừa nghe được có người gõ cửa, Tô Mộc liền biết là người do Dã Lang phái tới.

Lúc ở trên phi cơ, sau khi dịch dung xong, Tô Mộc dùng uy lực quan bảng thôi miên Dương Phát Thanh thu thập toàn bộ tin tức trong trí nhớ của hắn. Bên trong có tin tức của lão Ngũ, làm sao liên hệ với Dã Lang.

Uy lực thôi miên cũng là lá bài tẩy của Tô Mộc, nếu sau khi tiến vào trong hang ổ trùm ma túy, nếu không có cách nào hoạt động, Tô Mộc sẽ vận dụng thôi miên. Cho dù Dã Lang dũng mãnh bao nhiêu, cũng không khả năng chống cự được.

- Dương tiên sinh?

Khi cửa phòng mở ra, một người đàn ông đầu trọc nhìn Tô Mộc trầm giọng hỏi.

- Là tôi!

Tô Mộc gật đầu đáp.

- Đi theo tôi!

Tên đầu trọc nói.

- Được!

Tô Mộc đứng dậy đi theo tên đầu trọc ra ngoài. Lúc này nhìn Tô Mộc hoàn toàn chính là Dương Phát Thanh, trên tay hắn mang theo một va ly lớn, vẻ mặt lo âu, giống như luôn cảnh giác đề phòng xung quanh.

Tên đầu trọc nhìn bộ dáng của Tô Mộc, đáy lòng khinh thường cười lạnh. Người từng gặp qua máu như hắn, làm sao đặt một tội phạm tham ô vào trong lòng. Lần này nếu không phải nể tình số tiền mua đường giá trên trời, tên đầu trọc sẽ không tự mình tới tiếp đón.

- Lên xe, đeo miếng che mắt, câm miệng, không được lên tiếng!

Tô Mộc ngồi vào trong xe, liền bị bịt mắt, ngay sau đó xe liền chuyển động. Tô Mộc cũng không hề phản kháng, cũng không có vẻ mặt thăm dò tra xét. Bởi vì trên người hắn có trang bị theo dõi, đây là sản phẩm khoa học kỹ thuật tân tiến nhất của quân đội, giấu dưới làn da, không khả năng bị phát hiện. Cho nên ngay khi Tô Mộc lên xe, nhóm người Triệu Vô Cực đã bắt đầu bố trí.

- Mồi đã đi!

Hạ Băng nói.

- Chuẩn bị, theo dõi, đừng sơ sẩy!

Triệu Vô Cực nói.

- Dạ!

Ngồi trên xe, Tô Mộc cũng không biết tên đầu trọc lượn bao nhiêu vòng, không biết đi qua bao nhiêu con đường trong thị trấn, mãi tới khi xác định không bị theo dõi mới lái xe rời đi.

Đợi sau khi xe vào trong rừng rậm, lại đi lên một chiếc phà, không nghĩ tới trong rừng còn có con sông. Cứ thế phà ngược dòng mà lên, không biết đi bao lâu, trải qua bao nhiêu ngã rẽ phà mới cập bờ.

Lúc này miếng che mắt cũng tháo xuống.

- Nơi này là địa phương nào?

Tô Mộc theo bản năng hỏi.

Không ngờ đây là một sơn động mà không phải bờ biển như Tô Mộc suy đoán. Nguyên bản còn tưởng mình đang ở trong rừng rậm, ai ngờ nháy mắt đã đi vào một địa phương như thế.

Trong sơn động còn có một động thiên khác a! Mấu chốt nhất chính là nơi nơi đều có ánh đèn chiếu sáng, bên dưới những trụ đèn đều có người cầm súng đứng canh gác. Nhìn trang bị của bọn họ, thật sự giống như một đội quân quy mô nhỏ. Vẻ mặt của họ vô cùng băng sương, ánh mắt nhìn Tô Mộc giống như nhìn một người chết, không hề có chút vẻ đề phòng.

Tô Mộc đương nhiên biết mình đang diễn vai Dương Phát Thanh, cho dù Dương Phát Thanh từng ở địa vị cao, cũng lại là một kẻ nhát gan sợ phiền phức. Nếu lúc này hắn lộ ra thái độ thản nhiên sẽ lộ ra sơ hở.

- Đừng nói nhiều, đi theo tôi! Dọc đường cho dù anh nghe được gì, nhìn thấy gì, tốt nhất đều quên!

Tên đầu trọc dữ tợn hô.

- Tôi biết, tôi biết, tôi chỉ muốn rời khỏi quốc nội, chuyện còn lại không quan hệ gì với tôi!

Tô Mộc nhanh chóng nói.

- Thức thời là tốt rồi!

Tên đầu trọc nói xong liền đi vào thông đạo bên cạnh. Tô Mộc vừa đi vừa ghi nhớ, chỉ cần là địa hình cùng cách phân bố nhân viên bị hắn lướt qua đều ghi chép lại trong đầu. Đây chính là nhiệm vụ của hắn, nhất định phải thăm dò thật rõ ràng.

- Ha ha!

Bên tai Tô Mộc đột nhiên truyền ra tiếng cười to càn rỡ, trong tiếng cười còn xen lẫn tiếng thét chói tai của phụ nữ. Theo thanh âm nhìn qua, Tô Mộc phát hiện nơi đó lại có sơn động, mà bên trong giam giữ một ít phụ nữ. Trên thân các cô gái không có mảnh vải, lúc này các nàng đang bị một đám đàn ông tùy ý lăng nhục, họ càng giãy dụa thì đám đàn ông càng thêm kích động cười to.

Cặn bã bại hoại!

Không bằng cầm thú!

Thân thể Tô Mộc run lên, vẻ mặt khó thể tin. Mà tên đầu trọc đi bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Mộc, đáy lòng khinh thường cười. Theo hắn xem ra, Tô Mộc run rẩy chỉ vì sợ hãi, là biểu hiện hoảng sợ. Vậy là được rồi, loại người như Dương Phát Thanh, bất kể thế nào cũng chưa từng gặp qua hình ảnh như vậy. Nếu nhìn thấy cảnh tượng kia mà vẫn thản nhiên trấn định, đây mới là việc lạ, vậy phải cẩn thận điều tra.

Kỳ thật lúc vừa lên xe hắn cũng đã bắt đầu thẩm tra Tô Mộc, nếu không xác nhận thân phận, tên đầu trọc sao lại mang hắn vào nơi đây.

Tô Mộc biết sơn động kia là đám buôn ma túy dùng để giải trí, những cô gái kia đều bị bắt cóc tới cho bọn hắn phát tiết. Nếu hắn không đoán sai, một khi bọn hắn rời khỏi nơi này tuyệt đối sẽ giết bọn họ.

- Nhanh lên!

Tên đầu trọc quát khẽ. Tô Mộc tiếp theo đi theo sau, đáy lòng đã tràn ngập sát ý. Đám người kia đã mất đi tư cách làm người, loại người như vậy hẳn đều nên giết chết.

Trên đường đi tới, Tô Mộc nhìn thấy kho vũ khí, nhà xưởng chế độc. Tuy chỉ nhìn lướt qua, nhưng Tô Mộc khẳng định bên trong đang làm những việc đó. Dù sao Dã Lang cũng không ngu ngốc, sẽ không thực sự cho Tô Mộc tận mắt chứng kiến.

- Lão đại!

Khi trước mặt hiện ra một sơn động thật lớn, tên đầu trọc hướng một người cung kính hô.

Tô Mộc ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện một người đàn ông đứng trước mặt. Hắn mặc một bộ đồng phục đội lục chiến của Mỹ, tóc đinh, đôi mắt lóe tinh quang. Nếu bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, từ đáy lòng sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn chính là Dã Lang.

Ở tại biên cảnh, nhắc tới Dã Lang không ai không biết, không ai không hiểu. Thời gian đội ngũ buôn ma túy này thành danh cũng chưa lâu, nhưng từ ngay xuất đạo đã dùng thực lực cường hãn quét ngang rất nhiều đội ngũ buôn ma túy, áp đặt được địa vị của bọn hắn. Nên nhớ đội ngũ này còn dám giết cả cảnh sát tập độc biên phòng, chỉ nói về điểm này đã đủ nhìn ra sự hung hãn của bọn họ!

Mà Dã Lang còn được xưng hô là vua vượt biên, cái gì gọi là vua vượt biên? Ý nghĩa chính là hắn đem chuyện vượt biên cảnh dễ dàng như uống nước! Dã Lang am hiểu nhất chính là đánh những cuộc chiến vượt biên. Nếu bị quốc nội đánh đuổi không biện pháp lẩn trốn, hắn sẽ trực tiếp vượt qua biên cảnh, như vậy là có thể thắng lợi. Dựa vào hành động này hắn đã tránh thoát nhiều cuộc đánh lén cùng vây giết. Có thể đạt được quy mô như hiện tại, không chỉ vài lời nói là có thể đạt tới.

- Dương tiên sinh, đã lâu không gặp đâu!

Dã Lang nhìn Tô Mộc mỉm cười nói.

- Dã Lang lão đại, sao lại nói đã lâu không gặp đây? Chúng ta chỉ mới gặp mặt lần đầu trong hiện thực, Dã Lang lão đại quả nhiên uy phong anh vĩ, là người làm đại sự!

Tô Mộc tiến nhanh tới bồi cười nói, chỉ một lời dạo đầu đơn giản xem như là một lần thử nghiệm vô hình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.