Chương trước
Chương sau
Hạ Băng thật không ngờ Tô Mộc lại thẩm vấn Dương Phát Thanh ở ngay chỗ này, trên mặt nàng thoáng lộ vẻ lo lắng, nhưng không ngăn cản. Người như Dương Phát Thanh, hoàn toàn không khả năng cung khai thêm tin tức gì. Bởi vì nếu hắn chịu nói ra, cũng không im lặng tới bây giờ.

Nhắc tới Dương Phát Thanh, xem như cũng là một khối xương cốt cứng rắn.

Ngẫm lại cũng phải, một tỷ sao, nếu hắn khai ra sẽ biến thành bọt nước. Nếu không nói ra, chỉ cần gắt gao im lặng, số tiền kia nói không chuẩn có thể lưu cho người nhà.

Dù sao bản thân nhất định phải chết, trước kia chết cũng phải an bài tốt cho vợ cùng nhi đồng.

- Chị, chị nói Tô Mộc có thể hỏi ra được gì không?

Hạ Cầm hiếu kỳ hỏi.

- Có thể hỏi được mới là lạ, nhanh chóng làm việc, nhất định phải chế tạo ra tấm mặt nạ da người này trong thời gian ngắn nhất.

Hạ Băng lạnh lùng nói.

- Được!

Hạ Cầm gật đầu đáp.

Ở trong mắt hai chị em, hành động của Tô Mộc chỉ vô dụng, cũng không ai lưu ý tới hắn. Nhưng vẻ mặt Tô Mộc lại đang nghiền ngẫm, ánh mắt nhìn Dương Phát Thanh lộ vẻ sắc bén.

- Thật sự không muốn nói chút gì sao? Anh phải biết rằng nếu anh không nói với tôi, sau này còn muốn nói với người khác cũng khó khăn. Tình huống của anh hoàn toàn không cần thẩm phán là có thể trực tiếp vào tù.

- Một tỷ a, anh thật sự đủ tham. Nhưng tôi không muốn biết anh tham ô như thế nào, tôi chỉ muốn anh nói tôi nghe một chút, anh làm sao tìm được Dã Lang? Dựa theo quan hệ nhân mạch của anh, không khả năng làm được điều này.

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Anh làm quan sao?

Có lẽ nghe được lời của Tô Mộc, Dương Phát Thanh đột nhiên mở mắt hỏi.

- Phải!

Tô Mộc gật đầu.

- Anh muốn thay thế tôi trà trộn vào hang ổ của trùm ma túy kia?

Dương Phát Thanh liếc mắt nhìn qua đôi hoa tỷ muội.

Tô Mộc cười không đáp.

Nên nói gì hắn cũng biết rõ. Sở dĩ hắn kiên nhẫn thẩm vấn Dương Phát Thanh cũng không phải vì nhàm chán giết thời gian, mà bởi vì hắn biết được một tỷ kia nằm ở đâu, biết được rất nhiều chuyện mà người khác không biết.

Sở dĩ Tô Mộc hỏi Dương Phát Thanh là vì trong mạng lưới nhân mạch của người này, lại có một người tên lão Ngũ.

Đúng vậy, chính là lão Ngũ!

Trực giác nói với Tô Mộc, lão Ngũ không đơn giản. Nghĩ tới trước đó Từ Viêm báo cáo về lão Ngũ, Tô Mộc cảm giác giữa đôi bên có liên hệ.

Đây mới là điều mà Tô Mộc muốn biết.

Lão Ngũ rốt cục là ai?

- Kỳ thật cho dù anh không nói tôi cũng hiểu được. Các anh muốn tiêu diệt tên trùm ma túy kia, mà hiện tại tôi biến thành chìa khóa cho các anh. Thật không ngờ trước khi tôi chết, còn có thể làm một chuyện tốt cho quốc gia, xem như chết có ý nghĩa.

Dương Phát Thanh trào phúng nói.

- Sớm biết hôm nay lúc trước cần gì làm như vậy!

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Anh không hiểu, anh thật sự không hiểu. Dựa theo tuổi tác của anh hiện tại, giỏi lắm cũng chỉ là cấp phó xứ hay chính khoa đi. Khi nào đợi cho anh thật sự trở thành cán bộ cấp sở, anh sẽ biết thế nào là rơi vào chảo nhuộm quan trường. Rất nhiều chuyện không phải nói anh không muốn làm thì không cần làm.

- Một tỷ! Thật sự nhiều lắm sao? Có lẽ số tiền này thật sự không ít, nhưng nếu so sánh với những người đó, chút tiền ấy có đáng gì đâu. Tôi làm nhiều việc cho họ như vậy, số tiền này hẳn nên là của tôi!

Vẻ mặt Dương Phát Thanh có chút kích động.

- Nói chuyện xằng bậy!

Tô Mộc khinh thường nói:

- Số tiền này lấy được ở đâu, lại tới từ tay ai? Đã tới nông nỗi này anh còn khăng khăng một mực như thế, vậy không cần nói thêm lời gì. Dương Phát Thanh, tôi chỉ muốn biết một việc, anh làm sao liên hệ với Dã Lang, lão Ngũ là ai?

- Anh biết lão Ngũ?

Dương Phát Thanh ngoài ý muốn hỏi.

- Phải, tôi biết lão Ngũ. Chẳng qua không dám xác định lão Ngũ mà anh nói có phải là người tôi biết hay không.

Tô Mộc nói.

- Anh khỏi hi vọng đi, tôi sẽ không nói!

Dương Phát Thanh nhắm mắt nói.

- Không nói sao?

Khóe môi Tô Mộc hiện lên nụ cười thần bí, đi tới trước người Dương Phát Thanh, khom người ghé vào tai hắn thấp giọng nói:

- Có lẽ người khác không biết anh giấu một tỷ kia ở nơi nào, nhưng tôi biết…

Oanh!

Vốn vẻ mặt Dương Phát Thanh đang bình thản, nhưng sau khi nghe Tô Mộc nói ra câu nói kia, thân thể hắn đột nhiên run rẩy kịch liệt. Hắn nhìn chằm chằm Tô Mộc, hơi thở trở nên dồn dập. Dương Phát Thanh thật không nghĩ tới Tô Mộc không phải hù dọa hắn, mà thật sự biết số tiền kia nằm ở đâu.

- Anh là ai? Anh muốn thế nào?

Dương Phát Thanh run giọng nói.

- Nói ra thân phận lão Ngũ, nói ra phương thức liên lạc của các anh!

Tô Mộc lạnh lùng nói.

- Tôi?

- Anh còn muốn ngoan cố sao? Anh biết hậu quả không? Anh thật sự cho rằng anh không nói chúng tôi cũng không có biện pháp gì sao? Anh hẳn đã nhìn ra, đội ngũ của chúng tôi khác với đội ngũ bình thường, sẽ không làm việc theo lẽ thường. Trong nhà anh hẳn còn vợ cùng ba đứa con đi? Nếu anh nói họ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…

Tô Mộc hờ hững nói.

- Anh dám thương tổn họ?

Dương Phát Thanh gấp giọng nói.

- Thương tổn? Chuyện này không khẳng định, tôi chỉ muốn biết liên hệ giữa anh cùng lão Ngũ, lão Ngũ là ai. Chỉ cần anh nói cho tôi biết điều này, tôi cam đoan sẽ không động tới người nhà của anh.

Tô Mộc dùng tâm lý chiến nói.

Do dự!

Do dự!

Lại do dự!

Dương Phát Thanh đột ngột ngẩng đầu:

- Anh có thể bảo đảm an toàn của gia đình tôi sao?

- Anh cho rằng nếu thật sự muốn động người nhà của anh, họ có thể bình yên vô sự còn sống sao?

Tô Mộc hỏi ngược lại.

- Được, tôi tin tưởng anh, chỉ cần người nhà tôi không có việc gì, tôi sẽ nói cho anh biết quan hệ giữa tôi cùng lão Ngũ. Kỳ thật tôi cũng không tính là quen thuộc hắn, chúng tôi nhận thức trong một lần tụ họp trước kia. Lúc ấy lão Ngũ chính là người của Dã Lang, nhưng điều đó sau này tôi mới biết được.

- Nếu không phải biết hắn là người của Dã Lang, tôi làm sao liên hệ được Dã Lang. Về chuyện chạy trốn lần này, nói thật trả tiền lộ phí cho Dã Lang cũng không ít đâu, năm mươi triệu! Năm mươi triệu mua đường sống!

Dương Phát Thanh nói.

- Có ảnh của lão Ngũ hay không?

Tô Mộc gấp giọng hỏi.

- Có!

Dương Phát Thanh nói.

- Có ảnh là tốt rồi, tìm ảnh của lão Ngũ cho tôi.

Tô Mộc nói.

Tô Mộc vốn chỉ thử hỏi mà thôi, cũng không tin Dương Phát Thanh sẽ có ảnh của lão Ngũ. Nhưng thật hiển nhiên hắn vẫn đánh giá thấp bổn sự hồ ly của Dương Phát Thanh. Ngay khi hắn vừa nói xong, Dương Phát Thanh đã nói làm sao tìm được ảnh của lão Ngũ.

Nguyên lai ở một lần gặp mặt Dương Phát Thanh đã âm thầm chụp hình lão Ngũ, nhưng hắn giấu bên trong một trang web cần có mật mã mới có thể đi vào tìm kiếm.

- Tôi chỉ biết bao nhiêu đó, nếu anh muốn biết thêm chuyện của lão Ngũ, cũng chỉ phải hỏi Dã Lang!

Dương Phát Thanh nói.

- Đã biết!

Tô Mộc đáp.

- Anh nhớ kỹ đã đáp ứng chuyện của tôi!

Dương Phát Thanh lo lắng nói.

- Ngoan ngoãn chờ đợi trong tù đi, anh không chủ động liên hệ bọn họ chính là bảo hộ tốt nhất đối với họ!

Tô Mộc nói.

Lúc này Hạ Băng cùng Hạ Cầm đã chuẩn bị xong mặt nạ, đợi sau khi dịch dung cho Tô Mộc, thật sự không còn điểm nào khả nghi.

Nhưng so sánh mà nói dáng người của Tô Mộc vẫn gầy hơn Dương Phát Thanh một chút. Nhưng chỉ cần mặc thêm quần áo là có thể che giấu được.

Chờ sau khi ra ngoài, Tô Mộc nhờ Hắc Khách hỗ trợ tìm ảnh của lão Ngũ. Khi nhìn thấy ảnh của hắn, vẻ mặt Tô Mộc không khỏi căng thẳng, thật sự là cùng một người.

Thật không ngờ tài xế của Hầu Sổ Căn chính là lão Ngũ!

Lão Ngũ che giấu tung tích lại có lai lịch này!

- Sao vậy? Anh nhận thức lão Ngũ?

Triệu Vô Cực hỏi.

- Phải!

Tô Mộc gật gật đầu:

- May mắn tôi hỏi Dương Phát Thanh về người này, nếu không chỉ sợ lần này chúng ta gặp phải nguy cơ không nhỏ. Loại người như bọn hắn luôn mẫn cảm với uy hiếp bên ngoài.

- Hơn nữa ở trong huyện Ân Huyền hắn cũng có hiểu biết về tôi, nói không chuẩn ở điểm nhỏ nhặt nào đó sẽ bại lộ bí mật. Ân, các anh còn chưa biết đi, thân phận của hắn trong huyện Ân Huyền…

Nghe Tô Mộc nói xong, ánh mắt mọi người chợt ngưng trọng. Thậm chí Hạ Băng cũng cảm thán, vận khí của Tô Mộc thật quá tốt. Dưới tình huống như vậy vẫn tìm ra được nguy hiểm tiềm ẩn bên trong.

- Đây đúng là vấn đề thật nghiêm túc, may mắn anh đã phát hiện. Tô Mộc, tôi vốn không nghĩ tới còn có chuyện như vậy xuất hiện, nhưng nếu là vậy anh nên suy nghĩ lại hay không? Chuyện này tôi sẽ hội báo cho thủ trưởng!

Triệu Vô Cực nói.

- Phải đó, cho dù phải cưỡng chế tấn công, chúng ta cũng không sợ!

Đao Phong nói.

Cưỡng chế tấn công?

Tô Mộc biết lời này là an ủi mình, nhưng nếu cưỡng chế thật sự không được. Thực lực cảnh sát tập độc biên phòng vốn đã không kém, cảnh sát bình thường vốn không thể so sánh.

- Triệu ca, vẫn tiến hành theo kế hoạch đi. Tôi tin tưởng không xui xẻo như vậy. Cho dù có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, tôi cũng sẽ tùy cơ ứng biến!

Tô Mộc nói.

Triệu Vô Cực nhìn chằm chằm vào mắt Tô Mộc, thấy hắn không có ý lùi bước, quyết đoán nói:

- Cứ làm như thế, dựa theo kế hoạch, tiến hành!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.