Trong lòng đầy chí khí đến đây, ai ngờ được cũng xám xịt rời khỏi. Đối mặt với gương mặt đã biến sắc của La Ý, Tô Mộc thật ra không tiếp tục nói gì thêm. Hắn cũng không tiến hành ngăn cản.
Nếu như Kỷ Triết Học đã làm như vậy, chứng tỏ hắn đã nhận được lời nhắc nhở của Hoàng Vĩ Sâm. Nếu như mình mạnh mẽ lưu đám người La Ý ở lại, đến lúc đó sẽ không có cách nào thu trận.
Đừng quên, hiện tại Tô Mộc chỉ là bí thư huyện ủy cấp chính xử, cách cấp bậc có thể tùy ý hạ mệnh lệnh còn có một đoạn rất xa.
Giao thông rất nhanh được khôi phục như lúc ban đầu.
Tô Mộc đứng ở chỗ này, bên cạnh là Từ Viêm. Nhìn con đường mấp mô trước mắt, thần sắc Tô Mộc thật sự không vui nổi.
- Thật sự không biết con đường này tu sửa thế nào? Biết rõ nơi này là có xe ô tô đi qua, vẫn tu sử kém như vậy. Con đường thật sự, nhất định phải suy nghĩ tới tình huống khi các xe ô tô đi vào.
Từ Viêm nói.
- Đây mới là chuyện chúng ta cần làm trong thời gian tới.
Tô Mộc chậm rãi nói:
- Con đường này, còn có hai đường khác đều liên quan đến việc có thể bảo đảm con đường giao thông mấu chốt trong huyện Ân Huyền chúng ta có thể hiệu quả hay không. Nhất định không thể để xảy ra sai sót nào. Trước khi huyện ủy chưa đưa ra quyết định, anh phải bảo đảm giao thông ở đây không bị tắc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2703132/chuong-1537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.