Sáng sớm hôm sau khi Tô Mộc tỉnh lại, nhìn thấy cha còn đang ngủ, cũng không muốn kinh động ông thức giấc.
Hắn đi ra ngoài định mua điểm tâm, nhưng vừa đánh răng rửa mặt xong, chưa kịp ra ngoài thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Một thân ảnh nhanh chóng chạy vào làm Tô Mộc có chút ngoài ý muốn, bởi vì người kia chính là Tô Khả.
Sao em lại về?
Tô Mộc hỏi.
Ngày một tháng mười thôi!
Tô Khả vội vàng nói:
Cha đâu?
Tiểu Khả!
Lúc này Tô Lão Thực cũng bị đánh thức, nhìn thấy con gái liền tươi cười kêu lên. Tô Khả vội vàng đi qua, nhìn thấy trên đầu cha băng bó trắng xóa, đau lòng rơi nước mắt.
Cha, cha không sao chứ? Hiện tại cha cảm thấy thế nào? Là ai đánh cha thành như vậy?
Tiểu Khả, cha không có việc gì, chỉ bị rách chút da, hôm nay có thể xuất viện.
Tô Lão Thực nói. Lời này cũng không sai, hôm nay ông đã có thể xuất viện, điều này cũng phải cảm tạ Lương Tử Phong. Bởi vì khi đó hắn nhìn thấy ông lớn tuổi, cho nên không hạ thủ tàn nhẫn, nếu không Tô Lão Thực không nhanh chóng khỏe được như bây giờ.
Sao con lại về lúc này?
Nghỉ lễ mà cha, vì vậy con về thăm nhà.
Tô Khả xác định cha không có việc gì, trong lòng mới thả lỏng xuống.
Về sớm như vậy, nhất định chưa dùng cơm đi, vừa lúc, chúng ta đi ăn cơm, cha cũng đói bụng!
Tô Lão Thực nói.
Được, chờ cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702958/chuong-1451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.