Chương trước
Chương sau
Chú tổn thương có nặng lắm không? Thật xin lỗi, em chỉ mới nhận được tin tức. Em biết là ai làm, anh yên tâm, em sẽ xử lý tốt việc này. Dám đánh chú, thật sự nghĩ cha mình là chủ tịch huyện, mà chỉ là quyền chủ tịch thì dám càn rỡ như vậy sao? Tô Mộc, anh yên tâm, em sẽ xử lý việc này…

Không biết vì sao trong điện thoại truyền ra thanh âm lo âu xen lẫn vội vàng của Diệp Tích, trong lòng Tô Mộc liền cảm động. Mặc dù Diệp Tích liên tục nói chuyện, nhưng lại làm Tô Mộc cảm nhận được tình ý vô cùng tha thiết.

Lúc này Diệp Tích nắm giữ khối tài sản lớn tới mức không tưởng tượng được, mà phụ nữ bình thường một khi đạt được thành công như vậy, nhất định sẽ phát sinh biến hóa. Nhưng ở trong lòng Diệp Tích, luôn có hình bóng Tô Mộc, vĩnh viễn xem mình là nữ nhân của hắn.

Được rồi!

Tô Mộc mỉm cười cắt đứt:

Diệp Tích, bên em trời còn chưa sáng đi?

Em không ở Mỹ, hiện tại em đang cùng một thời gian với anh.

Diệp Tích nói.

Em lại chạy nữa rồi?

Tô Mộc nhíu mày hỏi.

Anh đừng nói sang chuyện khác được không, có quan hệ gì với việc em thường đi lại đâu. Hiện tại chú không sao đi? Có cần đón chú đi ra, em có đoàn thể y tế chuyên nghiệp ở đây/ Nhà chúng ta có nhiều cổ phần trong các bệnh viện, chỉ cần anh muốn…

Diệp Tích, cha của anh không sao, hiện tại đã ngủ rồi. Chuyện này anh sẽ xử lý, em đừng khẩn trương như vậy.

Tô Mộc cười nói.

Thật sự không có việc gì?

Diệp Tích hỏi lại.

Phải, đã nằm ngủ rồi!

Tô Mộc nói.

Nếu vậy em yên tâm, anh không biết đâu, khi em nghe được tin tức thật sự hoảng sợ muốn chết!

Diệp Tích dù bận rộn nhưng luôn lưu ý tin tức cha mẹ Tô Mộc. Điều này làm Tô Mộc luôn có cảm giác xấu hổ vì không tròn bổn phận làm con.

Đợi tới khi sắp phải dựa buổi tiệc, Diệp Tích mới cúp điện thoại. Sau khi nàng cúp điện thoại, vẻ nhu tình trên mặt liền biến mất, thay đổi thành khuôn mặt băng sương.

Phái người giám thị từng cử động của Lương Tử Phong, nếu Tô Mộc có thể xử lý tốt thì thôi. Nếu Lương Đô còn làm động tĩnh khác, anh biết làm như thế nào!

Dạ!

Một thân ảnh lặng yên rời khỏi văn phòng, Diệp Tích đứng cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài, lẩm bẩm:

Tô Mộc, anh là chân mệnh thiên tử của em. Chuyện của anh là chuyện của em, không ai có thể xúc phạm tới anh, ai dám làm như vậy, em sẽ cho hắn biến mất trên thế giới này!

Trong bệnh viện huyện.

Vị này chính là Tô chủ tịch phải không?

Tô Mộc cúp điện thoại định quay vào phòng bệnh, một thanh âm chợt vang lên, hắn xoay người nhìn lại, là vợ chồng Lương Đô. Tô Mộc không biết Lương Đô, nhưng hắn nhìn thấy Lý Phượng Lan liền biết người đàn ông kia là ai. Vừa nhìn thấy họ, sắc mặt Tô Mộc lập tức âm trầm.

Chúng ta nhận thức sao?

Tôi là Lương Đô!

Lương Đô áp chế cơn giận nói.

Tô Mộc tính thứ gì? Hắn là chủ tịch huyện, nhưng cũng không phải ở huyện Hạnh Đường, dám nói chuyện với mình như vậy, đó là thái độ gì chứ. Ở trên địa bàn của mình, mình bày ra tư thế thấp như vậy, vẫn bị người miệt thị, tâm tình Lương Đô làm sao có thể thoải mái!

Lương Đô, tôi nghĩ giữa chúng ta không có chuyện gì để nói.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Tô chủ tịch, là như vậy, tôi nghĩ có thể bởi vì một chút hiểu lầm, cho nên…

Hiểu lầm?

Khóe môi Tô Mộc hiện tia cười lạnh:

Lương Đô, ông mở to mắt nhìn cho rõ ràng, hiện tại người nằm trong phòng chính là cha tôi, là cha ruột của tôi. Nếu cha của ông bị người đánh thành như vậy phải nhập viện, ông sẽ làm như thế nào?

Tô Mộc, chúng tôi đã hạ giọng nhận lỗi với anh, anh còn muốn thế nào?

Lý Phượng Lan gấp giọng nói.

Bà kêu cái gì mà kêu, câm miệng cho tôi!

Tô Mộc nhìn thấy Lý Phượng Lan lại muốn bão nổi, lập tức tức giận. Hiện tại cha hắn vừa nằm ngủ, nếu vì bà điên này lại làm bệnh tình chuyển biến xấu, Tô Mộc thật sự sẽ không bỏ qua bọn họ.

Anh…

Tôi cái gì tôi!

Tô Mộc lạnh lùng nhìn Lương Đô:

Lương Đô, tôi biết ông là quyền chủ tịch huyện Hạnh Đường, nhưng ông tốt nhất hiểu cho rõ ràng, quyền chủ tịch chỉ là quyền chủ tịch. Đang ở trong thời điểm tuyển cử bị bãi bỏ cũng không phải không có. Hơn nữa ông nên nhớ, ông có thể kéo dài được tới lúc tuyển cử hay không còn chưa dám nói. Tôi biết ông có thể trở thành quyền chủ tịch nơi này là vì sau lưng có người. Vậy chúng ta hãy chờ xem, người sau lưng của ông có dám làm chỗ dựa cho ông hay không!

Chịu nhận lỗi? Nếu nói chịu nhận lỗi có hữu hiệu, cha tôi còn nằm bên trong bị giày vò sao? Còn nữa, đây là thái độ chịu nhận lỗi của hai người sao? Tôi gặp qua rất nhiều người, thật sự chưa từng gặp qua loại thái độ của hai người. Lương Đô, tôi biết hiện tại trong lòng ông cảm thấy mình thật ủy khuất thật uất ức có phải không? Tôi nói thật cho ông biết, chuyện này nếu ông muốn cứ vậy kết thúc, không có khả năng. Thứ cho không phụng bồi!

Nói xong lời này, Tô Mộc xoay người đi vào phòng bệnh, cửa phòng đóng lại, hai thế giới hoàn toàn ngăn cách.

Sắc mặt Lương Đô âm trầm, hung hăng trừng mắt liếc Lý Phượng Lan, lập tức xoay người rời đi. Một màn vừa rồi đã đủ dọa người, nếu không đi chẳng lẽ còn ở lại chỗ này tiếp tục xấu hổ hay sao?

Tô Mộc nhìn theo thân ảnh Lương Đô biến mất, khóe môi hiện tia cười lạnh.

Lương Đô a Lương Đô, tôi vốn không biết ông, không có ân oán gì, muốn trách thì trách ông tự cho là đúng, trách ông sinh đứa con tốt đi? Con của ông gây ra tai họa, ông phải hoàn toàn gánh vác.

Chu Từ, là anh…

Nghĩ tới đây, Tô Mộc đi vào phòng vệ sinh, lấy di động gọi điện thoại. Tô Mộc chưa bao giờ đánh trận mà không nắm chắc. Nếu Lương Đô cũng có tính tình như vậy, khẳng định không có khả năng hòa giải. Thay vì đợi người sau lưng hắn ra tay, vậy không bằng lợi dụng quyền thế của mình bắt đầu hoạt động. Mà Tô Mộc cũng không hề xa lạ gì với Thanh Lâm thị.

Chủ tịch thành phố Thanh Lâm Tần Mông thuộc đoàn hệ, là huynh đệ thân thiết với Trịnh Kinh Luân, quan hệ với Tô Mộc cũng thân thiết. Về phần bí thư thành ủy Trương Ngâm Tuyên, Tô Mộc tin tưởng hắn biết nên lựa chọn như thế nào.

Hơn nữa cha của Chu Từ là bí thư ban kỷ luật thanh tra Thanh Lâm thị Chu Tùng Lan, bí thư chính pháp ủy Lý Nhạc Dân, trưởng ban tổ chức Thái Nhạc, tư lệnh viên Chung Minh, Tô Mộc thật sự không tin vị ủy viên thành ủy sau lưng Lương Đô, bí thư khu ủy Dụ Thành Khu Phượng có thể gây ra được sóng gió gì khác.

Về phần ở trong tỉnh, đó còn là sân nhà của Tô Mộc!

Hơn nữa Tô Mộc sắp rời khỏi tỉnh Giang Nam, những vị đại lão cấp tỉnh nếu có con đường đều sẽ biết điểm đến của hắn. Bí thư huyện ủy hai mươi sáu tuổi, do Chu lão tự mình điểm tướng, chỉ nói tư cách như vậy, ai dám khó xử Tô Mộc?

Lương Đô a Lương Đô, hiện tại tôi không sợ ông động thủ, chỉ ngại ông không ra tay. Chỉ cần ông dám làm, tôi tuyệt đối đùa chết ông!

Cha, ngày trước là cha bảo hộ con, từ giờ trở đi, để cho con tới bảo hộ cha đi!

Đáy lòng Tô Mộc nhủ thầm.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Lý Phượng Lan lo lắng hỏi.

Bà câm miệng! Bà là kẻ ngu xuẩn hư việc nhiều hơn là thành công, bà đừng trừng mắt, nếu không phải ngày thường bà luôn nuông chiều, nghiệt tử kia có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Đừng nói cho tôi biết bà không biết đây là lúc nào, tôi chỉ mới là quyền chủ tịch huyện, nếu không đợi được tới ngày tuyển cử đã bị kéo xuống, bà nói đi, Niếp Việt có cần gánh trách nhiệm gì hay không? Không cần gánh vác gì cả!

Nếu tôi vì tiểu Phong mà bị kéo xuống, bà cho rằng với thủ đoạn của Tô Mộc, tôi còn có cơ hội xoay người sao? Bà nghĩ rằng Khu Phượng đứng sau lưng tôi là có thể vô pháp vô thiên sao? Bà không phải không biết, sở dĩ Khu Phượng đáp ứng che chở tôi, hoàn toàn bởi vì ích lợi. Nếu không đủ lợi ích, hoặc là lợi ích uy hiếp được nàng, bà cho rằng nàng còn tiếp tục bảo hộ tôi sao?

Lương Đô hung hăng quát.

Bình thường Lý Phượng Lan hung hăng càn quấy thì cũng thôi, nhưng khi nói tới chính sự, bà ta sẽ câm miệng. Hiện tại bà ta cũng đã nhìn ra, sự tình không thể khống chế, Tô Mộc thật sự có kỹ năng, ngay cả Lương Đô cũng đã có chút hoảng thần.

Vậy ông nói nên làm sao bây giờ?

Lý Phượng Lan biết lúc này nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết phiền toái cho Lương Đô, chỉ cần Lương Đô còn tại nhiệm, những chuyện khác có thể tạm thời gác sang bên.

Dù tiểu Phong còn bị giam cũng không sao cả, chẳng lẽ không thể đợi Tô Mộc rời đi, Lương Đô mới hoạt động bảo lãnh được con họ đi ra sao?

Lương Đô trầm ngâm, lấy di động bấm dãy số, vẻ mặt lộ ra cung kính:

Niếp bí thư, tôi có chút việc muốn tìm ông thương lượng…được, hiện tại tôi đi qua!

Bây giờ bà trở về nhà chờ tin tức đi!

Lương Đô nói xong lại nói:

Tiểu Phạm, lái xe đi đại viện huyện ủy!

Dạ!

Sau khi an bài xong sự tình, Tô Mộc nằm xuống giường bên cạnh, chậm rãi nhắm mắt, hắn cũng mệt mỏi, muốn ngủ một giấc rồi nói sau.

Làm Tô Mộc không ngờ chính là, vốn hắn cho rằng chuyện vô cùng phiền phức, nhưng ngày hôm sau lại được giải quyết thật lưu loát, kết quả xử lý cũng làm cho hắn có chút kinh ngạc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.