Làm người phải biết tiến lui, cần phải thức thời, đừng thật sự nghĩ nương vào một lòng nhiệt tình thì đã là lợi hại. Nhưng anh không biết cách lợi hại như vậy chính là điều vô dụng nhất. Trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải duy trì ý nghĩ thanh tỉnh, cho dù thời gian làm việc là lỗ mãng, nhưng trong quá trình đều phải cam đoan tùy thời điều chỉnh lại thái độ lỗ mãng của chính mình.
Lương Đô có thể trở thành quyền chủ tịch huyện Hạnh Đường, nếu thật sự không có chút thao lược như vậy, đã sớm bị triệt xuống không biết bao nhiêu lần.
Hắn chỉ là “quyền chủ tịch”, không cần biết hắn có nguyện ý thừa nhận hay không, hắn đều phải đối mặt với sự thật như vậy. Hơn nữa hắn mới tới nơi đây chưa được bao lâu, dưới tình huống như thế, hắn lấy cái gì đấu với Niếp Việt? Nếu thật sự tranh đấu, dựa theo tính cách như lão hồ ly của Niếp Việt, nuốt trọn xương cốt của hắn không lưu chút cặn bã mới là thật sự.
Cho nên sau khi nghe nói do Niếp Việt đích thân tới bệnh viện, cơn tức trong lòng Lương Đô nháy mắt lạnh xuống, đại não bắt đầu thanh tỉnh trở lại.
Lão Lương, ông còn suy nghĩ gì đây? Ông không nhìn thấy tình cảnh bi thảm vừa rồi của tiểu Phong, nếu ông không bảo lãnh con ra ngoài, nói không chuẩn tiểu Phong ở trong đó thật sự thiếu tay thiếu chân cũng nói không chừng. Ông chỉ có đứa con trai này thôi, nếu thật sự bị hủy, ông bỏ được sao?
Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702952/chuong-1447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.