Nếu là lúc bình thường, Tô Mộc nhất định sẽ xưng hô Trữ Hạo là Trữ ca gì đó. Nhưng ở trong bầu không khí như hiện tại, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Bởi vì nếu làm như vậy, chẳng những không lộ ra vẻ thân cận ngược lại sẽ cho người ta cảm giác hạ thấp thân phận chính mình. Người chính là như thế, anh có thể xưng huynh gọi đệ với thư ký bí thư huyện ủy, mà anh có thể làm thư ký bí thư huyện ủy ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối là hai khái niệm.
Cho nên Tô Mộc hờ hững mở miệng.
Trữ Hạo, anh nói một lát nữa Niếp bí thư sẽ tới?
Dạ, hiện tại hẳn đang trên đường đi qua, rất nhanh sẽ tới!
Trữ Hạo nói.
Vậy chờ Niếp bí thư tới đây rồi hãy xử lý đi!
Tô Mộc thản nhiên nói.
Được!
Trữ Hạo liền đáp.
Nếu nói trong lòng Trữ Hạo không có ý nghĩ khác là chuyện không thể nào. Trước kia hắn cùng Tô Mộc xưng huynh gọi đệ, Tô Mộc nhìn thấy hắn cũng gọi Trữ ca. Nhưng nhìn xem thân phận hiện tại của người ta, mình lại có thân phận gì. Dưới trường hợp như vậy, nếu còn xưng hô như trước kia, Trữ Hạo cũng biết quả quyết không được.
Quy củ trong quan trường, nhất định luôn tuân thủ.
Nhân cơ hội này, Lý Phượng Lan nhanh chóng nói:
Trữ Hạo, anh có ý gì? Anh không nhìn thấy tôi đang ở đây sao? Không nhìn thấy tiểu Phong nhà tôi bị hắn đánh thành như vậy sao? Làm sao anh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702951/chuong-1446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.