Tô Mộc làm sao cũng không nghĩ tới, bên trong phòng bệnh này nhìn qua hẳn đều là người tới cùng một thôn, lại có ý nghĩ như vậy! Quả thật làm lòng người lạnh lẽo vô cùng!
Đây chẳng lẽ là mục tiêu mà bản thân hắn luôn phấn đấu sao?
Chẳng lẽ hắn rời đi chưa bao lâu, huyện Hạnh Đường cũng đã quên hắn rồi sao?
Các người muốn làm gì?
Đúng vậy, chúng tôi là người bệnh ở đây?
Nếu anh dám động tới chúng tôi, chúng tôi không để yên cho anh đâu!
…
Người bệnh trong phòng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thật sự sợ hãi. Bọn họ bị thủ đoạn của Tô Mộc làm kinh sợ, đối mặt với ác nhân như vậy, thật sự làm họ kinh hoảng.
Con à, thôi đi!
Diệp Thúy Lan lắc đầu nói.
Mẹ!
Tô Mộc cũng không nghe theo lời bà, nói:
Hiện tại con có thể tưởng tượng được cha mẹ ở lại đây một ngày rốt cục đã thừa nhận nhục nhã như thế nào! Chẳng lẽ có thể tùy tiện bỏ mặc cho bọn hắn nhục nhã như vậy sao? Dù bọn hắn không phải kẻ nháo sự thì thế nào? Người bệnh? Loại bệnh nhận như vậy vĩnh viễn đừng nên xuất viện. Cũng đừng mong có ai dùng thân phận bệnh nhân đi nhục nhã người khác!
Tô thúc, cháu ủng hộ chú!
Đường Kha lớn tiếng nói.
Tốt lắm, gặp được kẻ ác khi dễ mình, việc cháu cần làm là đánh ngã kẻ ác. Cháu phải biết rằng nếu cháu không làm như vậy, mà buông tha cho hắn, một ngày kia sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702946/chuong-1442.html