Tô Mộc đã cho thấy rõ ràng thái độ của mình. Nếu như thật sự tiếp tục ở lại, chỉ sợ không có cách nào thay đổi suy nghĩ của hắn. Lưu lại, chỉ có thể tăng thêm bi thương.
Xoay người phủi mông một cái rời đi. Lôi Chính Nam biết như vậy mình có thể bứt ra, nhưng Lôi Chính Bắc thì sao? Chẳng lẽ thật sự muốn cho hắn tiếp tục ở lại chỗ này sao? Nghĩ đến cảnh tượng kia, Lôi Chính Nam cảm thấy rất đau lòng.
Tô Mộc này rốt cuộc có thật sự tham tiền? Hay là không tham tiền?
Bây giờ Lôi Chính Nam thật sự sờ không đoán được, cho nên rất nôn nóng. Nếu như thật sự đợi đến khi hắn tìm hiểu thấu, đương nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể nắm lấy Tô Mộc. Cái vali đen này là mở ra, hay là đóng lại đây?
- Lôi Chính Nam, nếu như anh không có chuyện gì nữa, hiện tại hãy đi đi!
Tô Mộc quả quyết đưa ra lệnh tiễn khách.
- Tô huyện trưởng, bất cứ việc gì cũng không nên làm quá tuyệt tình thì tốt hơn.
Lôi Chính Nam đột nhiên đứng lên, nhỏ giọng nói. Hắn đã không dự tính mở vali ra nữa. Nhưng trong giọng nói đã tiết lộ sự lạnh lùng, muốn thấy bao nhiêu có bấy nhiêu.
- Anh đang uy hiếp tôi sao?
Tô Mộc khinh thường nói.
- Không phải là uy hiếp, mà là khuyến cáo!
Lôi Chính Nam nói.
- Cảm ơn anh đã khuyến cáo. Tôi không cần dùng tới lời khuyến cáo của anh. Hiện tại không có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702885/chuong-1415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.