Chạy trốn?
Dương Ngân Đường thật sự chưa từng nghĩ chuyện sẽ phát triển đến bước này. Có nhất định phải chạy trốn không? Không phải chỉ là xuất hiện chút thành kiến thôi sao? Không đến mức cần phải chạy trốn chứ? Chạy trốn, từ này nghe thôi đã thấy sởn tóc gáy như vậy. Tôi sẽ không chạy trốn. Nếu như tôi trốn đi, vợ, con tôi phải làm sao bây giờ? Bọn họ còn cần tôi chiếu cố.
- Lôi tổng, không đến mức như vậy chứ?
Dương Ngân Đường nhỏ giọng nói.
- Không đến mức? Thế nào mà không đến mức? Trước đó tôi đã nói với anh thế nào? Tôi nói anh phải đại biểu cho kiến trúc Toàn Năng đi tới trấn Bát Lý Hà đòi tiền lương. Điều anh phải làm chính là bình tĩnh bình tĩnh lại bình tĩnh, nhất định phải chứng thực chuyện đối phương không giao trả tiền lương lại cho các anh. Muốn đánh ra cờ hiệu trấn Bát Lý Hà khất nợ tiền lương của đám công nhân kiến trúc Toàn Năng các anh. Nhưng anh lại làm như thế nào hả? Anh lại dám trực tiếp ném những công nhân kia ở nơi đó, sau đó tự mình trốn thoát trở về. Anh có biết đây là dạng hành vi thế nào không? Anh hành động như vậy sẽ phá hủy toàn bộ những gì tôi bố trí. Anh vốn là người chiếm đạo lý. Hiện tại anh vừa trốn đi, chuyện lại biến thành anh không có lý. Mấu chốt nhất chính là, trước khi anh lên đường, tôi đã căn dặn anh thế nào?
- Tôi bảo anh mượn chuyện tiểu học trấn Bát Lý Hà để gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702884/chuong-1414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.