Ủy khuất nhất tức giận nhất bất lực nhất chính là Trần Liễu.
Bây giờ Trần Liễu thật sự cảm giác như chọc vào tổ ong vò vẽ. Sớm biết Tô Mộc là người ác độc như vậy, hắn không nên năm lần bảy lượt khiêu khích điểm mấu chốt của Tô Mộc. Lần đầu tiên thị uy như vậy, sau đó nên thu lại mới đúng. Tiếp tục xuất hiện lần thứ hai, lần này thật sự gây ra tai họa. Ở trước tai họa như vậy, Trần Liễu dưới điều kiện không có Phùng Thiên Hào che chở, thật sự sẽ trở thành người chết vì tức.
Nhưng nếu như bình thường nói như vậy thì không sao. Nhưng bây giờ, Trương Vạn Liên người này bị khi dễ không dám nói lời nào, lại làm ra hành động như vậy. Điều này bảo Trần Liễu làm sao có thể tin tưởng được, làm sao có thể nhịn được?
Không thể nhịn được sao?
Không thể nhịn được cũng phải nhịn cho tôi? Ai bảo cậu dám làm ra chuyện như vậy. Dám làm ra thì phải nhịn cho tôi!
Trong lòng Tô Mộc cười nhạt xem thường. Thật sự cho rằng tôi là người tốt tính sao? Một mình anh chỉ là Phó trấn trưởng nho nhỏ cũng dám khiêu khích như vậy, không thu thập anh thì thu thập ai? Hiện tại chỉ mới bắt đầu thôi. Anh là tiểu trấn trưởng như vậy thật sự không để tôi vào trong lòng. Anh cứ chờ đấy. Sẽ cho anh biết cái gì gọi là tức chết cùng bi ai.
Một lần là thăm dò, lần thứ hai là kẻ trộm. Trộm nhỏ, giặc nhỏ sao dám lỗ mãng?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702879/chuong-1411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.