Có vài người chỉ khi hung hăng tát vào mặt, tát cho hắn cảm giác được đau đớn, mới hiểu rõ cái mình gọi là tự tin không ngờ là tự phụ, là vô tri, là hành động ngu xuẩn như vậy. Đổng Văn Luân là người của giải trí Lý thị sao?
Đúng vậy, điểm ấy là không bất kỳ nghi ngờ nào. Thật ra hắn chẳng những là người của giải trí Lý thị, hơn nữa ở bên trong giải trí Lý thị còn chịu trách nhiệm về một sao kim đang được chú ý.
Tại sao Đổng Văn Luân phải tới nơi này? Vì muốn đem đồ của sao kim kia trong tay bán đi. Còn về việc nữ sao kim kia nhận được những thứ này thế nào, anh có thể hiểu được. Cho nên Đổng Văn Luân nhìn động tác của Tô Mộc, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng không có bất kỳ sợ hãi nào. Không có cách nào, không nhìn thấy thần sắc của đám tiếp viên hàng không kia sao? Rõ ràng là đang chất vấn Tô Mộc.
Dưới tình huống như vậy, Đổng Văn Luân làm sao có thể tin tưởng Tô Mộc có thể gọi điện thoại giáo huấn hắn?
Gọi điện thoại kêu người đúng không? Tốt, tôi cũng muốn xem thử, cậu có thể gọi ai qua!
Đợi một hồi nữa, nếu như cậu gọi không có người tới, tôi lại hung hăng nhục nhã cậu!
Đúng là một kẻ quê mùa!
– Tiêu Tiêu, thật sự được không?
– Đúng vậy, Tiêu Tiêu, không được thì chúng ta rút đi.
– Hỏi một chút xem hắn rốt cuộc cần bao nhiêu tiền, chúng ta đền cho hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702862/chuong-1403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.