Chương trước
Chương sau
Khi ánh nắng sáng sớm bắt đầu lười biếng phóng ra một loại ánh sáng ôn hòa, có vài chiếc xe của huyện Hoa Hải đồng thời ra khỏi thị trấn. Chuyện phát sinh ở Bát Lý Hà Trấn của huyện Hoa Hải, lúc này đã truyền khắp huyện Hoa Hải. Tối thiểu các thường ủy huyện ủy huyện Hoa Hải đều biết. Không quan tâm trong lòng bọn họ muốn như thế nào, nhưng ở ngoài mặt đều phải lộ ra một loại thần sắc oán giận.

Trên thực tế người như Mạnh Vi Khiêm, trong lòng cũng thật sự tức giận.

Phải biết rằng chuyện xảy ra có nguyên nhân. Nếu như không phải người phía bên huyện Tà ầm ĩ quá lời quá đáng, bọn họ sao có thể làm như vậy? Lý Tuyển nói thế nào cũng là bí thư huyện ủy huyện Hoa Hải, lại bị một tên côn đồ trong huyện các người lăng nhục. Như vậy đảng còn có chút uy nghiêm nào nữa hay không?

Nói thế nào Tô Mộc cũng là huyện trưởng huyện Hoa Hải. Người của huyện Tà các người lại dám đến đây khiêu khích, muốn đánh Tô Mộc một trận. Hơn nữa, sau khi chuyện xảy ra, trên xe còn phát hiện ra một khẩu súng săn.

Đây là tội danh rất lớn!

Phía bên huyện Hoa Hải chúng tôi còn chưa làm ầm ĩ, huyện Tà các người đã bắt đầu đi tới trong thành phố cáo trạng. Các người cáo trạng như vậy là có ý gì? Thật sự không tin nổi. Chẳng lẽ ở trong mắt các người, thật sự sẽ thiên vị Trần Mai Sử sao? Nếu thật sự dám làm như vậy, thường ủy thị ủy thành phố Tây Phẩm, có một người tính một người. Quyền uy ở huyện Hoa Hải bên này sẽ vĩnh viễn bị tước đoạt.

Chỉ là không biết lần này đi vào tỉnh, sẽ là kết quả thế nào?

Trong xe Số 2.

Huyện trưởng, chuyện ngài phân phó tôi đã sai người đi điều tra qua. Thật sự là như vậy. Cách đầu nguồn của Bát Lý Hà không xa, ở bên trong có một đập chứa nước. Nước Bát Lý Hà có một phần rất lớn là từ áp lưu động đặt bên cạnh đập chứa nước. Chỉ có điều đập chứa nước này hiện tại đã cũ nát không chịu nổi, chưa từng được sửa chữa, rất hoang vu này. Thật ra có đôi khi, sẽ có người qua bơi.

Sở Tranh nói.

Cho dù đi tới thành phố Tây Phẩm, trong lòng Tô Mộc cũng không quên chuyện phía bên Bát Lý Hà Trấn.

Ứng phó với chuyện của Lôi Chính Nam chỉ là chuyện nhỏ. Ở trong lòng Tô Mộc nghĩ tới việc mảnh khu biệt thự được xây dựng không tuân theo quy củ, không tuân theo pháp luật, tự ý thay đổi đường sông. Khu vườn sinh thái của Bát Lý Hà Trấn vẫn đang chờ con sông này. Nếu như không có cách nào bảo đảm về nước sông, vậy hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Thật ra vị trí chỗ đập chứa nước này ngược lại không tệ. Chỉ có điều thế núi có chút chót vót, thật sự không thích hợp xây dựng cơ sở vườn sinh thái. Nhưng vì đề phòng nếu chẳng may xảy ra, chúng ta vẫn phải hai tay đều hành động. Sở Tranh, chỗ đập chứa nước này chắc thuộc sự quản lý của phòng thủy lợi của huyện, nhưng ở bên trong Bát Lý Hà Trấn đúng không?

Tô Mộc hỏi.

Đúng vậy!

Sở Tranh nói.

Nếu thật sự là như vậy, vậy dễ làm hơn nhiều. Để người của phòng thuỷ lợi tiến hành điều tra cho tôi. Bảo Cao Minh Nguyên phái người qua trợ giúp. Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất biết bao giờ cái đập chứa nước đó có thể vận dụng lại một lần nữa.

Tô Mộc nói.

Vâng!

Sở Tranh đã có phần đoán được dụng ý của Tô Mộc.

Chỉ có điều Sở Tranh dù sao cũng không phải là Tô Mộc, chỉ đoán được chút biện pháp như thế, nhưng không có dám khẳng định Tô Mộc nhất định sẽ áp dụng thủ đoạn như vậy để thu thập huyện Tà Trấn Đại Lôi. Không biết Tô Mộc rốt cuộc còn có thủ đoạn gì khác không?

Tại văn phòng làm việc của bí thư Thị Ủy!

Khi Lý Tuyển xuất hiện ở nơi này, Bàng Chấn Kỳ đã lùi lại tất cả các cuộc gặp mặt khác, ở trong này chờ cô. Chuyện phát sinh giữa huyện Tà và huyện Hoa Hải, Bàng Chấn Kỳ biết không có cách nào đẩy xuống. Hiện tại điều hắn phải làm chính là mau chóng biết rõ ràng rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Rốt cuộc chân tướng của sự việc thế nào? Cho tới bây giờ Bàng Chấn Kỳ vẫn không biết được được chi tiết của vấn đề.

Được rồi, rốt cuộc là thế nào? Tại sao huyện Hoa Hải các cô lại chống lại huyện Tà?

Bàng Chấn Kỳ hỏi.

Bàng bí thư, lại nói tiếp chuyện này thật ra không phải là do chúng ta muốn thêu dệt. Chuyện là bởi vì thế nào. Tôi đi vào Bát Lý Hà Trấn chuẩn bị điều tra nghiên cứu, nhưng ai ngờ được bởi vì đi nhầm đường, xuất hiện ở Trấn Đại Lôi. Mà ở nơi đó, tôi thật sự thấy được cái gọi là dân phong dũng mãnh. Có người ngăn cản xe của tôi, có người giả vờ bị xe đụng không nói, còn xuất hiện một người gọi là là Lôi Chính Bắc, và Phó đồn trưởng đồn công an địa phương Hoàng Nha Cường. Lôi Chính Bắc còn dám đùa bỡn tôi và thư ký của tôi Liễu Linh Lỵ!

Khi Lý Tuyển nói tới chỗ này, thần sắc Bàng Chấn Kỳ đã bắt đầu nghiêm túc. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, chuyện sẽ là như vậy. Điều này so với phiên bản mình nghe được thật sự sai lệch quá nhiều. Nếu thật sự như vậy, không trách Lý Tuyển lại nổi giận động thủ. Chờ một chút, dường như người động thủ là Tô Mộc mà. Vậy tại sao lại có liên quan với Tô Mộc?

Nói tiếp!

Vâng!

Lý Tuyển thật ra không truy cứu chuyện Bàng Chấn Kỳ nghe được mình bị đùa giỡn, thái độ vẫn không hề xúc động. Cô sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, sau đó tiếp tục kể tiếp.

Theo lời Lý Tuyển giải thích, thần sắc Bàng Chấn Kỳ đã càng lúc càng nghiêm túc.

Ở nơi này đang tiến hành báo cáo, đồng thời bên kia Tô Mộc đã xuất hiện ở bên ngoài phòng làm việc của Tần Phong. Ở chỗ này, người chịu trách nhiệm tiếp đãi Tô Mộc chính là thư ký của Tần Phong, một nam tử trung niên tên là Trương Giáo Thiếp.

Có thể trở thành thư ký của Tần Phong, hắn tất nhiên biết tâm tư của Tần Phong. Làm thư ký, vĩnh viễn phải biết một luật sắt. Chính là lãnh đạo đối xử tốt với ai, mình sẽ đối xử tốt với người đó. Lãnh đạo có ác ý đối với người nào, mình tuyệt đối phải nhìn người đó như nhìn kẻ thù.

Tần Phong bảo Tô Mộc qua, thật sự là để báo cáo công tác sao?

Dĩ nhiên không phải như vậy!

Nguyên nhân trong đó thế nào Trương Giáo Thiếp rất rõ ràng. Cho nên khi hắn thấy Tô Mộc xuất hiện ở nơi này, liền mỉm cười đi lên trước.

Tô huyện trưởng, Tần bí thư tạm thời có chút việc ra ngoài. Anh chờ một chút.

Được, không thành vấn đề!

Tô Mộc cười ngồi xuống.

Trương Giáo Thiếp làm xong lễ tiết cần có, thật ra không rời đi, mà tiến lên rốt cho Tô Mộc một chén nước, sau đó mới ngồi trở lại bàn làm việc của mình. Nhưng trong nháy mắt khi vừa ngồi xuống, Trương Giáo Thiếp liền không tính nói thêm với Tô Mộc nửa câu. Tô Mộc trực tiếp bị bỏ mặc như vậy. Tôi thật ra muốn xem thử, Tô Mộc anh rốt cuộc có tư cách, lại có thể làm việc lớn lối như thế.

Muốn gặp Tần bí thư sao? Tốt, anh cứ chờ đấy cho tôi. Bây giờ là tám giờ rưỡi sáng. Anh đợi cho tôi đến mười một giờ rồi nói sau. Đợi đến khi thời gian đó trôi qua, tôi thật sự không tin anh còn có thể bình tĩnh như bây giờ.

Trong quan trường thủ đoạn giống như vậy thật ra rất nhiều. Dưới tình hình chung, làm cấp dưới không có khả năng nhiều lời. Tất cả đều thành thật đóng vai gặp cảnh khốn cùng. Lãnh đạo bên kia có thể dùng đủ loại lời nói ở bên kia chờ, như tôi làm như vậy thuần túy là để thử thách mức độ nhẫn nại của anh; như tôi làm vậy thật ra bởi vì tôi có chuyện quan trọng hơn… Không quan tâm là loại nào, anh chỉ cần biết một điểm là được, phải tuân thủ vô điều kiện.

Ba phút!

Sau khi Tô Mộc ở chỗ này ngồi ba phút, nước cũng đã uống xong. Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều nhân viên công tác trong ủy ban kỷ luật thành phố đi qua. Khi bọn họ nhìn thấy Tô Mộc ngồi ở chỗ đó, trên mặt đều lộ vẻ hiểu ra.

Với mối quan hệ như Trần Mai Sử và Tần Phong, ở bên trong ủy ban kỷ luật thành phố thật ra không phải là bí mật gì. Cũng chính bởi vì như vậy, cho nên mỗi người đều biết Tần Phong làm như vậy nhất định là tự tìm về mặt mũi cho Trần Mai Sử.

Ai bảo Tô Mộc anh to gan lớn mật lại dám bắt cả hai người cháu trai của Trần Mai Sử như thế?

Cho tôi thêm chén nước!

Tô Mộc thản nhiên nói.

Được!

Trương Giáo Thiếp thật sự không ngờ Tô Mộc còn có tâm tình uống nước. Hắn đứng dậy nhận chén nước từ bên Tô Mộc tính đi rót nước. Trong giây lát, đôi mắt Tô Mộc thoáng căng thẳng. Ngay vừa rồi, Tô Mộc từ chỗ Trương Giáo Thiếp đã nhận được điều hắn muốn biết. Nhìn biểu hiện của cột riêng tư chính là: Tần bí thư đang ở trong phòng làm việc, cho dù anh có đợi đến mười hai giờ hắn cũng không gặp mặt anh. Vẫn là huyện trưởng? Huyện trưởng chó má, đàng hoàng chút đi.

Hóa ra là ý tứ này!

Chẳng lẽ lề lối của Tần Phong anh chỉ có một chút như thế sao? Muốn thông qua loại thủ đoạn tầm thường này để đối phó với tôi. Thật sự khiến tôi cũng cảm thấy xấu hổ thay cho anh. Anh xem đây là hành vi gì? Chỉ là hành động của kẻ không có năng lực nhất.

Trước mười hai giờ cũng không gặp mặt tôi sao? Tốt lắm. Anh không gặp tôi, tôi cũng lười thấy anh!

Tô Mộc là ai? Đó là người chuẩn bị mượn chuyện này, thật sự đấu với vài lão đại của thành phố Tây Phẩm. Từ nhậm chức đến bây giờ, bản thân hứn vẫn duy trì tính cách khiêm tốn nhất. Nhưng ai ngờ được các người lại nhiều lần lặp đi lặp lại đến đây khiêu khích tôi. Thật sự xem tôi là trái hồng mềm tới ngắt sao?

Tốt lắm. Tần Phong, anh không phải muốn ra mặt cho Trần Mai Sử sao? Tôi để anh thấy, Tô Mộc tôi ở tỉnh ủy có nhân mạch rộng tới mức nào.

Tần bí thư còn cần bao lâu mới có thể trở về?

Tô Mộc thản nhiên hỏi.

Cái này không nói chính xác được. Rất có thể một lát nữa. Cũng có thể là một giờ. Anh cứ ở chỗ này chờ. Đến khi bao giờ Tần bí thư trở về sẽ gặp mặt anh.

Trương Giáo Thiếp vừa cười vừa nói.

Lời nói mặc dù bình tĩnh như vậy, nhưng lọt vào trong tai Tô Mộc, lại có thể cảm thấy sự xem thường che giấu bên trong. Thế nào? Lúc này mới đợi ba phút, anh đã không nhịn được sao? Nói cho anh biết, đây mới là bắt đầu. Anh cứ chuẩn bị từ từ chờ xem.

Như vậy sao?

Tô Mộc suy tư một chút, sau đó lập tức không do dự nói:

Đã như vậy, tôi không chờ nữa. Tránh đến lúc đó chậm trễ chuyện của Tần bí thư. Tần bí thư mỗi ngày bận trăm công nghìn việc. Tôi nghĩ so với Bàng bí thư còn bận hơn. Vậy hãy để cho Tần bí thư bận đi. Còn tôi, đợi đến khi Tần thư ký có thời gian rãnh rỗi, tôi lại tới chờ huấn thị.

Nói xong Tô Mộc liền quả quyết xoay người rời khỏi đó!

Trương Giáo Thiếp thật sự không biết nên làm thế nào. Hắn đứng ngây người ra đó, do dự nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Mộc, thái độ muốn khiếp sợ bao nhiêu có bấy nhiêu.

Đây tính là chuyện gì vậy? Tô Mộc cứ như vậy mà rời đi sao? Lẽ nào hắn không biết người hắn chờ gặp là Tần Phong sao? Không biết Tần Phong là bí thư ủy ban kỷ luật thành phố sao? Một thường ủy thị ủy muốn gặp hắn, Tô Mộc thì sao? Cũng chỉ ở chỗ này uống chén nước, ba phút cũng cảm thấy lâu, liền quả quyết rời đi.

Gia hỏa này rốt cuộc là loại người thế nào?

Tại sao lại dám vô lễ như thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.