Quan trường có một loại mị lực thật độc đáo, giống như là ma túy, chỉ cần rơi vào sẽ hãm sâu bên trong. Đó chính là cảm giác nắm quyền, cảm giác này thật giống như độc dược, chỉ cần từng có được, dù chỉ là mười phút cũng muốn dùng cả đời đi phấn đấu.
Say nằm đầu gối mỹ nhân, tỉnh chưởng quyền thiên hạ.
Không thể phủ nhận đáy lòng Tô Mộc cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng thử hỏi có ai không có ý nghĩ như thế. Không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần giao thiệp trong quan trường, sẽ phát hiện rất nhiều việc thân bất do kỷ nhưng vẫn cứ đi làm.
Chân chính bị lạc bên trong, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại.
Đó chính là Lý Tuyển hiện tại.
Đồ khốn! Lẽ nào lại như vậy! Tô Mộc muốn ngất trời, muốn kéo tôi xuống sao? Hắn cho hắn là ai, chẳng qua chỉ là một chủ tịch huyện, còn không nắm giữ quyền nói chuyện trong hội nghị thường ủy, thật nghĩ mình là người đứng đầu huyện Hoa Hải sao? Hôm nay tôi phải cho hắn té ngã thật đau, cho hắn thanh tỉnh mới được!
Lý Tuyển tức giận rít gào, không hề có chút cố kỵ, dù sao ngồi trong xe đều là tâm phúc của nàng.
Bí thư, thật sự cần làm như vậy sao?
Liễu Linh Lỵ nhỏ giọng hỏi.
Sao vậy? Chẳng lẽ không được sao? Linh Lỵ, sao tôi có cảm giác dạo gần đây cô luôn nói tốt cho Tô Mộc đây? Có phải các người...
Lý Tuyển hoài nghi hỏi.
Bí thư, cô đã suy nghĩ nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702650/chuong-1304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.