Tô chủ tịch, sở dĩ tôi muốn anh tới đây, chỉ muốn nói với anh, tôi thật sự không phải muốn bắt cóc Thái Kim Đường, tôi chỉ bị hắn hãm hại, tôi oan uổng. Anh nhất định phải tin tôi, nếu không phải hắn có lệnh, tôi tuyệt đối sẽ không đối đãi với anh như vậy, càng không thoái tác văn kiện phê duyệt chi tiền cho trấn Thập Phương!
Tiêu Mãnh Trữ lớn tiếng hô to.
Vậy sao?
Tô Mộc thản nhiên nhìn hắn, chậm rãi nói:
Anh biết không, với hành vi hiện tại của anh, không cần biết trước đó có mục đích gì, cũng đã hình thành tội bắt cóc. Mà bắt cóc là trọng tội, trong pháp luật đã quy định rõ ràng, ít nhất từ mười năm tù cho tới chung thân, còn phạt tiền hoặc tịch thu tài sản. Nếu người bị bắt cóc tử vong hoặc là sát hại nạn nhân, xử tử hình, cũng sẽ tịch thu tài sản.
Tiêu Mãnh Trữ, nhân cơ hội anh còn chưa phạm phải sai lầm lớn, nhanh chóng thu tay lại đi. Chỉ cần anh thả Thái Kim Đường, tôi cam đoan anh sẽ được thẩm phán công chính. Đừng quên, anh không phải lưu manh, chẳng lẽ muốn làm cho mình nhà tan cửa nát mới được sao? Nghĩ tới nếu vợ anh biết anh làm vậy, nàng sẽ thế nào? Nghĩ tới nếu con anh biết anh làm như thế, sẽ như thế nào?
Oanh!
Phòng tuyến tâm lý của Tiêu Mãnh Trữ bị xé mở một vết rách, hơn nữa hắn cũng không thật sự muốn chết, hiện tại hắn đã tỉnh táo lại, nếu hắn muốn giết Thái Kim Đường đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702647/chuong-1302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.