Dân chúng thuần phác trong lòng vốn không có cong cong thẳng thẳng, cho dù vì lợi ích của mình, nhưng lợi ích như vậy thật sự không đáng kể. Giống như hiện tại, sau khi Sở Vân Quý nghe thấy câu hỏi của Tô Mộc, không chút do dự, liền trực tiếp mở miệng.
– Tô huyện trưởng, Sở Vân Quý tôi chỉ có một đứa con gái là Xuân Ny Nhi, nó là bảo bối của gia đình chúng tôi, thời gian trước Sở lao động thành phố nói muốn tiến hành huấn luyện, sau đó có thể an bài công việc. Xuân Ny Nhi tâm động, chỉ cần con gái muốn, chúng tôi làm cha mẹ chẳng lẽ có thể cự tuyệt sao? Hơn nữa đây cũng là chuyện tốt đúng không? Cho nên chúng tôi liền trực tiếp gật đầu đồng ý, nhưng ai ngờ đến mười nha đầu tham gia huấn luyện với nó đều trở về rồi, nhưng nó vẫn chưa trở về.
Còn có mấy cô gái cũng biến mất giống như Xuân Ny Nhi, chúng tôi đến huyện đòi hỏi thuyết pháp, người chịu trách nhiệm chuyện này phó Huyện trưởng Mã Quốc Sơn lại kêu tôi lên thành phố tìm người. Chúng tôi cũng không có cách nào rồi, mới đến thành phố. Ai ngờ Sở lao động thành phố chẳng những không cho chúng tôi thuyết pháp, khi nghe chúng tôi tìm lớp huấn luyện liền trực tiếp đuổi chúng tôi ra ngoài. Chúng tôi chỉ có thể đến ngồi trước tòa nhà chính quyền thành phố, chúng tôi chỉ muốn muốn xin thị trưởng làm chủ cho chúng tôi mà thôi, chúng tôi không muốn gây chuyện.
Sở Vân Quý trầm thấp nói.
– Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702402/chuong-1135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.